Thứ Hai, 4 tháng 3, 2019

SAO QUẢ TẠ!

Khi mặt trời tụt hẳn xuống sau phía dãy núi xa xa thì cũng là lúc lão phu xe đói rủn chân tay, mắt hoa con đom đóm. Lúc này trong túi lão chỉ còn có mỗi một đồng hào lẻ. Lặng lẽ mở cốp xe, hắn lấy củ khoai lang mà vợ hắn đã gói cho hắn khi đi làm từ hồi ban sáng rồi rệu rã bước chân vào cái quán lá đối diện bên đường.

Cô chủ quán xinh đẹp, dễ thương đon đả trong bộ váy đụp thời trang rót mời lão bát nước chè xanh nóng hổi. Hắn vừa nhấm nháp bát nước chè khề khà vừa bóc vỏ củ khoai lang tỷ mẩn rồi năm nắm những lát vỏ mỏng ấy, chim chim trong lòng bàn tay. Hắn cắn củ khoai từ tốn từng miếng, từng miếng rất ra dáng là một thằng phu xe uống ăn lịch lãm, mặc dù bụng đang đói cồn cào.
Đoạn, hắn cất giọng bâng quơ rầu rầu:
- MK! Hôm nay bước chân trái ra cổng, tới đây thì bị La Hầu chiếu chính diện nên từ sáng đến giờ, không được quốc khách mẹ nào sất.
Cô chủ quán thấu cám cái cảnh ế ẩm bắt nhời cho tan bầu khí bí bức:
- Thì Kế Đô hôm nay cũng rọi thẳng nhà em? Khách khứa có ma nào đâu.
Dứt lời rồi thì cô chủ "nghoe nghẩy" bước vào nhà trong.
Nhanh như chớp, lão phu xe liền cho ngay nắm vỏ khoai đang nắm chim chim vào mồm, nhồm nhoàm, nhai nhai, nuốt vội...
Ổn rồi!. Thế là ấm cái bụng. Hắn tự nhủ rồi uống nốt phần nước chè trong bát, đứng dây:
- Chủ quán đâu? Ra tính tiền.
Dạ!
- Của bác hết 5 xu bát nước với 5 xu cái bánh rán nữa là chẵn một hào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét