Văn Nghệ


" ... NGÀY NÀO CÓ CÁI KHỔ CỦA NGÀY ẤY... "
“Các ngươi đừng lo cho mạng sống: lấy gì ăn; cũng đừng lo cho thân xác: lấy gì mặc. Mạng sống ngươi chẳng trọng hơn của ăn, và thân xác ngươi chẳng trọng hơn áo mặc sao?” (Mt 6: 25)
“Rồi mai đây, ta đi về cát bụi,”
“Đời bâng khuâng, chỉ một thoáng ngậm ngùi.
Vầng trăng sầu, kể chuyện tình cổ tích,
Trong sương đêm, ta yên giấc ngủ vùi.
(Miên Du - Rồi Mai Đây)
**********************************************************************
BÀI HỌC SÂU SẮC

Một lần đi săn, người thợ săn bắt được một con chim có thể nói 70 thứ tiếng. Con chim van nài:
- Hãy thả tôi ra, tôi sẽ nói cho ông biết ba lời cảnh tỉnh.
- Cứ nói cho ta trước đã, ta thề sẽ thả ngươi ra.
- Thứ nhất là, sau khi đã làm việc gì rồi, thì không nên hối hận.

- Thứ hai là, nếu có ai kể cho bạn một câu chuyện mà bạn tự thấy là không thể xảy ra thì đừng tin họ.

- Thứ ba là, khi bạn không leo cao được, thì đừng hao tổn công sức làm gì.

Nói rồi con chim nhắc lại lời người thợ săn:
- Bây giờ, ông hãy thả tôi ra !
Người thợ săn cũng làm đúng như lời đã hứa là thả con chim. Sau khi được thả, con chim đậu trên một cành cây cao rồi réo lên khiêu khích:
- Ông là đồ ngốc! Ông thả tôi mà không biết rằng trong miệng tôi đang ngậm một hòn ngọc châu rất to, vì có nó mà tôi mới thông minh như vậy.
Người thợ săn rất muốn bắt lại con chim. Ông ta bèn chạy đến bên cái cây nó đang đậu rồi bắt đầu leo lên. Nhưng đến giữa chừng thì ông bị sảy tay ngã và gẫy cả hai chân.
Con chim thấy thế, bèn cười chế nhạo người thợ săn:
- Đồ ngốc. Vừa nãy tôi nói những gì ông quên cả rồi sao? Tôi bảo, nếu làm xong việc rồi, thì đừng hối hận, nhưng ông lại hối hận vì đã thả tôi. Tôi nói, nếu có ai đó kể cho ông nghe một câu chuyện mà ông thấy không thể có, thì đừng có tin, nhưng ông lại tin rằng trong cái mỏ nhỏ bé của tôi có một hòn ngọc châu to. Tôi cũng đã khuyên là nếu không leo cao được thì đừng miễn cưỡng, nhưng ông lại cứ leo lên, kết quả là ngã gãy cả hai chân rồi. Câu châm ngôn này rất đúng với ông: “Với một người thông minh, thì một bài học còn sâu sắc hơn cả trăm lần bị đánh của những kẻ ngu dốt”.
Nói rồi con chim vỗ cánh bay đi.
(st)
******************************************************

DOANH NHÂN & HỌA SĨ 

Vị Doanh Nhân trẻ đến gặp ông Họa Sĩ già, nổi tiếng và nói:
- Tôi muốn có một bức tranh vẽ hình con Gà Trống, thật hoành tráng trong phòng khách của mình. Thưa ngài.
- Xin ông cho tôi thời gian 30 ngày và 100$.
- OK… ! Ngài cho tôi gửi trước 50$, tiền tạm ứng.
- OK ! – Cảm ơn ngài…
- Xin chào hẹn gặp lại.
- .. … …
Mười lăm ngày sau.
Vị Doanh Nhân trẻ tới nhà ông Họa Sĩ, vì muốn xem ông ta thực hiện tác phẩm của mình thế nào. Nhưng tới nơi gặp Họa Sĩ đang “ Há miệng, nằm chơi nơi gốc sung ”… Bèn cất tiếng hỏi:
- Thưa Ngài, bức tranh Con Gà của tôi, Ngài vẽ đến đâu rồi ?
- … Con Gà à …!!!...? Ồ…!!! - tôi vẽ chưa xong.
Ngày thứ hai mươi.
Vị Doanh Nhân có vẻ hơi sốt ruột nên lại đến nhà ông Họa Sĩ…
Tới nơi, vẫn gặp Họa Sĩ đang “ Há miệng, nằm chơi nơi gốc sung ”… Bèn cất tiếng hỏi:
- Thưa Ngài, bức tranh Con Gà của tôi, Ngài vẽ đến đâu rồi ?
- … Con Gà à…!!!...? Ồ…!!! - tôi vẽ chưa xong.
Vị Doanh Nhân trẻ ra về trong băn khoăn vì ngày khánh thành ngôi nhà của mình sắp tới…
Ngày thứ ba mươi.
Vị Doanh Nhân đến nhà ông Họa Sĩ theo đúng hợp đồng…
Nhưng lại vẫn gặp Họa Sĩ đang “ Há miệng, nằm chơi nơi gốc sung ”… Bèn cất tiếng hỏi:
- Thưa Ngài, bức tranh Con Gà của tôi, Ngài vẽ đến đâu rồi ?
- … Con Gà à…!!!...? Ồ…!!! - Xin lỗi… Con Gà của ông đây.
Nói đoạn, ông Họa sĩ “ lồm cồm đứng dậy ” vào nhà lỉnh kỉnh đưa ra một “cái giá vẽ cùng bộ đồ nghề” của mình và nói:
- Ông chờ cho một lát…
Sau một giờ làm việc… Kiệt tác “ Con Gà Trống ” ra đời. Vị Doanh Nhân trẻ thầm thán phục tài năng ông Họa Sĩ vì được tận mắt chứng kiến tài nghệ của ông ta…
- Tranh của ông vẽ… tôi chẳng thể chê được điểm gì, nó thật như mong muốn của tôi… nhưng có điều tôi muốn nói: Vị Doanh Nhân bày tỏ.
- Vâng !!! - xin cứ nói – thưa ông.
- Ông xem lại cho cái giá…có lẽ nó quá cao so với một giờ làm việc của ông. Tôi trả lương cho cán bộ kĩ thuật chế tạo khuôn mẫu Composite cũng chỉ 30$/tháng. Đừng nghĩ tôi là Doanh Nhân thì thừa tiền...
- Ồ…!!! - Nó không cao đâu thưa ông. Để có được “Con Gà” cho ông, xin mời ông qua bên đây.
Ông Họa Sĩ dẫn vị Doanh Nhân thăm phòng làm việc của mình nói tiếp:
- Ông xem… Tôi đã phải làm việc liên tục 30 đêm trên trận địa này: - Vừa nói ông vừa chỉ cho vị Doanh Nhân kia thấy đống ngổn ngang giấy nháp, tờ thì vẽ cái cánh, tờ thì vẽ cái mỏ, tờ thì vẽ cái mào…
Sau phút giây ngỡ ngàng, vị Doanh Nhân trẻ lễ phép thưa:
- Thành thật xin lỗi vì tôi đã lầm, thưa ông…!!!; Tôi xin cảm ơn và xin gửi nốt 50$ còn thiếu.
- Không sao đâu…, chẳng có gì… Xin cảm ơn vì đã hiểu…
- Xin chào !!! – Hẹn gặp lại…
- OK…OK…&…OK.

************************************************************************
ĐÔI TRAI GÁI CHẾT TRÔI SÔNG ĐÒI ĐƯỢC XÂY CHUNG MỘ.

Bên bờ đê hữu sông Đào chạy qua địa phận Đội 8, xã Thành Lợi, huyện Vụ Bản (tỉnh Nam Định), ngôi mộ đôi của một cặp trai gái chết trôi sông 30 năm nay dù vô chủ nhưng không hiểu sao vẫn ngày càng to đẹp, “hoành tráng” hơn. Vì những chuyện lạ chưa lý giải quanh ngôi mộ đôi này, lại thêm thương cảm cho mối tình ngang trái nên người dân đã xây mộ để “người chết khỏi quấy rối người sống”.
Ông Nguyễn Văn Hoàn, nguyên là Xã đội trưởng của xã những năm 1980 cho biết, chuyện xảy ra cách đây 30 năm. Một ngày cuối tháng 8/1981, người dân khu vực lên báo chính quyền xã về việc bất ngờ phát hiện hai xác người nổi lên tại bãi sông địa phương, nay nhờ xã hỗ trợ trục vớt, chôn cất người xấu số. Khi chính quyền xã có mặt tại hiện trường thì hai cái xác đã được dân vạn chài cột vào cọc tre ngay sát mép sông.
Kinh nghiệm của người dân địa phương, cũng như xác định của cơ quan chức năng thì có thể hai cái xác đã trôi theo dòng nước dạt vào bãi sông này. Do xác đã lâu ngày ngâm trong nước nên gần như biến dạng, khi trục vớt kéo lên bờ thì mọi người nhận ra đó là một cặp trai gái. Hai thi thể không mặc quần áo, chỉ có một chiếc thắt lưng da thắt bụng hai người lại với nhau. Nhiều tiếng đồng hồ khám nghiệm tử thi, công an nhận thấy không có dấu hiệu của án mạng, có thể các nạn nhân đã tự tìm đến cái chết.
Một trong những chứng cứ khác củng cố thêm nhận định này là bức thư tuyệt mệnh được cẩn thận gói vào bao ni-lon, gắn chặt vào chiếc thắt lưng nên không hề bị ướt dù đã nhiều ngày lênh đênh trôi sông. Ông Hoàn không nhớ chính xác từng câu chữ trong nội dung bức thư, nhưng đại ý là: “Chúng tôi từ một nơi rất xa đến, vì gia đình ngăn cản chuyện tình cảm mà không đến được với nhau. Hai chúng tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác nên đã cùng nhau tự vẫn. Nếu ai thấy chúng tôi xin hãy chôn trong cùng một ngôi mộ để chúng tôi được mãi mãi bên nhau”.
Công tác khám nghiệm hoàn tất cũng là lúc trời chiều. Chính quyền xã quyết định mai táng hai nạn nhân xấu số ngay tại bờ sông nơi xác họ trôi vào, và tất nhiên là chôn mỗi người mỗi mộ riêng. Dù đã lường trước được bất trắc nên chính quyền đã sắm sẵn hai cỗ áo quan quá khổ, nhưng người chết dường như không “vừa lòng” nên mọi nỗ lực đưa nạn nhân vào quan tài đều bất thành.
Mọi người hò nhau xúm vào khiêng các nạn nhân mà vẫn không thể nhập quan được cho người xấu số. “Lúc thì nặng, lúc thì nhẹ, lại có lúc người chết như phình ra nên không đưa được vào hòm. Đến lần cố gắng thứ 5 thì mọi người hoảng thật sự, trời đã tối, mùi xú uế nồng nặc, lại thêm nỗi sợ “chẳng hiểu có ma tà gì hay không””, một nhân chứng trong làng nhớ lại.
Những người khâm liệm thảo luận nhanh rồi quyết định lầm rầm: “Thôi thì các anh chị đã muốn vậy thì chúng tôi đành chiều lòng”. Hai bộ quan tài được phá ngay tại chỗ, lấy các mảnh gỗ quây thành chiếc áo quan hình vuông và lúc bấy giờ hai xác chết được đưa vào nhẹ nhàng mà những người làng không gặp khó khăn gì.
Những nấm đất vội vàng được đắp lên thành một cái nấm nho nhỏ. Cũng có người băn khoăn “chẳng hiểu chôn chung như vậy có sai phong tục tập quán gì không” nhưng thắc mắc đó nhanh chóng được mọi người gạt đi “Vẫn chưa sợ hay sao mà còn đòi bàn lùi?. Đó cũng là di nguyện của họ trước lúc chết mà”.
Chuyện người chết trôi cũng chỉ xôn xao trong làng ít ngày, rồi làng lại trở về nhịp sống bình thường. Sau khi vụ việc xảy ra, cơ quan chức năng có đăng thông báo tìm thân nhân của những người xấu số nhưng không thấy hồi âm. Một năm, hai năm rồi nhiều năm sau đó mọi việc dần đi vào quên lãng, ngôi mộ trở thành mả vô chủ không người thừa nhận.
Người đã chết vẫn… đòi được xây mộ
Chuyện lạ xảy ra vài năm sau, khi ông Nguyễn Hữu Nam, một người dân địa phương là bảo vệ cánh đồng bãi bị “ma trêu” khi dựng lều cạnh mộ hoang. Ngày ấy còn là thời kỳ bao cấp, dân vạn chài thường lợi dụng đêm tối để lên lấy trộm khoai và các loại hoa màu khác, và hợp tác xã phải cắt cử bảo vệ hàng đêm trông coi hoa màu.
Một đêm cuối đông năm 1984, để tránh gió rét ông căng bạt dựng lều áp ngay bên cạnh ngôi mộ, cửa lều hướng ra dòng sông. Màn đêm buông xuống trong cơn mưa phùn giăng giăng, đang co ro trong chiếc lều bạt, khi nửa tỉnh nửa mơ ông bỗng thấy có những đợt đất đá ném ào ào trên đỉnh lều. Tưởng lũ trộm trêu đùa, ông xách đèn pin lao ra truy đuổi nhưng lia khắp cánh đồng chẳng thấy một bóng người.
Cứ ngỡ tai nghe nhầm, ông lại chui vào lều nhưng cứ ít phút sự việc lại lặp đi lặp lại như thế. Chột dạ “à thì ra mình đang nằm cạnh ngôi mộ đôi chết trôi”, lấy hết can đảm ông vác con dao mác chặt mạnh một nhát vào giữa ngôi mộ rồi “lu loa”: “Tao cũng là người lao động, không làm tổn hại gì đến nơi đây, nếu chúng mày còn trêu tao nữa thì tao sẽ phá tan nhà chúng mày”.
Đến giờ nhớ lại chuyện cũ ông lão vẫn còn thấy sợ và cười: “Lúc đó sợ quá nên mới bạo gan như vậy. Nhưng lạ thay từ lúc đó tới sáng không còn những đợt đất đá ném vào lều nữa. Thú thật từ đó khi giăng lều ngoài bãi, tôi cũng tránh xa cái khu đó ra, đỡ phiền phức”.
Hai năm sau, vào cuối năm 1986 một chuyện lạ khác lại xảy ra liên quan đến ngôi mộ. Một chiếc thuyền chở đồ gốm khi xuôi sông Hồng, đến khu vực trạm bơm Cốc Thành thì gặp nạn, đang đêm chiếc thuyền bị đánh chìm.
Toàn bộ gia đình chủ thuyền thoát nạn nhưng tài sản thì chìm cả xuống đáy sông, trong đó giá trị nhất là chiếc hòm gỗ sồi đựng toàn bộ tiền bạc của nả của cả gia đình. Cả nhà lặn tìm sục sạo dưới đáy sông nơi thuyền đắm mà chẳng thấy chiếc hòm đâu, người chủ thuyền thơ thẩn đi xuôi theo bờ sông kiếm tìm trong tuyệt vọng.
Khi đến bãi sông này, ông bàng hoàng nhận ra chiếc hòm gia sản nhà mình lại…. mắc trên ngôi mộ hoang. Mừng rỡ mở ra xem, người mất của không tin vào mắt mình khi thấy tiền vàng còn nguyên vẹn.
Chiếc hòm có thể chỉ tình cờ do sóng đánh trôi dạt nên trôi vào ngôi mộ, nhưng người mất của thì nhất quyết “đền ơn” cái mả vô chủ. Từ đó, cứ dịp tết âm lịch là vị chủ thuyền năm nào lại cho thuyền đến bãi sông tu sửa ngôi mộ, thắp nhang như một sự tri ân cho “đôi trai gái giữ của”.
Những ngày gần đây, làng lại thêm một lần xôn xao vào cuối năm 2011, khi đội thủy lợi 302 của huyện trúng thầu thi công kè đê qua bãi sông đoạn có ngôi mộ đôi. Ở chỗ khác thì thuận lợi, nhưng khi thi công đến đoạn này, cứ thả sọt đá nào xuống sông để làm móng thì ngày mai những sọt đá đều “mất tích”. Tưởng có kẻ phá hoại, người ta còn cử bảo vệ gác suốt đêm nhưng suốt nhiều ngày “điệp khúc” cứ diễn ra và đội thi công “dậm chân tại chỗ”.

Một đêm cuối tháng 12/2011, ông Vũ Văn Nam, người chỉ huy công trường ngủ lại nơi thi công thì mơ thấy hai người một nam một nữ trên người quấn vải trắng đứng trước cửa lán nói: “Nếu muốn xây được đoạn kè đê này thì phải xây ngôi mộ đôi vững chắc trước đã”.

Sáng hôm sau đem chuyện giấc mơ hỏi những cụ cao niên ở địa phương, người này giật mình kinh hãi vì giấc chiêm bao của mình lại trùng hợp với những câu chuyện của ngôi mộ hoang như vậy. Vậy là nhóm thợ ngày hôm ấy không đi thả đá mà có việc mới là xây ngôi mộ thành vuông vức, vững chắc. Ngày hôm sau tiếp tục thi công kè đá, kỳ lạ là công việc lại trôi chảy như chưa từng có bất trắc nào.
Những câu chuyện lạ xung quanh ngôi mộ đôi có thể chỉ là sự tình cờ trùng lặp, có thể chỉ do thương cảm mối tình ngang trái của người dưới mồ nên người ta “thần hồn nát thần tính” mà ngỡ là có thật.
Thế nhưng nhiều chủ tàu thuyền khi xuôi ngược qua đoạn sông này đều không ai bảo ai mà dừng lại thắp nén nhang thương cảm cho ngôi mộ đã hàng chục năm vô chủ, thương cảm cho cuộc tình của đôi trai gái đến chết vẫn không rời nhau, và cầu mong cho những chuyến hàng của mình được “xuôi gió thuận buồm”.

Doãn Kiên
( Báo điện tử Pháp Luật Việt Nam - Bộ Tư Pháp )

******************************************************
MỘT THOÁNG TÂY BẮC


Số em nó khổ: - Đi đâu nhọ đấy - Đụng đâu đó đều... "Đen".
Nhân dịp thay cái avatar, lại đang rỗi hơi nên kể chuyện này các bác nghe:
Chiều vàng nắng tắt hôm ấy. Khi trên núi cao không còn thấy mây vàng dập dờ mà chỉ sót lại vài dải sương mù như khăn tang lượn lờ len lỏi trong các vòm cây giữa một vùng mênh mông xanh mờ thăm thẳm...
Hai thằng đi mãi mà vẫn chẳng thấy có một bóng người.
Trời chiều sắp tối, trong lòng cảm thấy lo lo...
Tình cờ gặp được cô em người Dao khi đang đổ nửa chừng con dốc ... !!!
- Không hiểu do mình tà lưa hay dính bùa mà vứt xe ngay bên đường, leo lên lơ lửng núi cao nơi thấy có một căn nhà gỗ như để hoang của nó...
Trời tối.
Giữa âm u rừng sâu... vàng bên bếp lửa... !!! (Chỉ nó với bọn mình 2 thằng và rượu ngô uống xếch bằng bát như Thuồng Luồng) lắng nghe và cảm nhận hương rừng rờn rợn.
Đêm đen buông xuống ...
Mới chốc mà thằng cu em đã ngủ gục, có lẽ vì chưa quen chạy đường trường...
Trong chếnh choáng men say, mình gắng lấy đà xổ câu "Tao Thích Mày" làm con bé tròn xoe đôi mắt...

- Bỗng ... Cờ... ạch... !!!

Trước cửa hiện đâu ra ngay một thằng ngất ngây con gà tây lù lù tiến vào xổ một tràng như "tiếng Campuchia" với con bé.
Mình chào nó, nó gật đầu rồi kéo cái ghế (đan bằng song mây) ngồi xuống đối diện với mình bên bếp...
Con bé quay sang mình nói lơ lớ tiếng Kinh: - Anh cùng bố với mẹ đẻ của tao đấy !
- Mình hỏi lại: Anh trai của em à ?
- Nó cười gật đầu: Chỉ thích "mày với tao" thôi ! - "em" không quen đâu !
Rồi cứ thế chúng phát kênh 2 với nhau làm mình chả hiểu được cái mẹ gì sất.
Thằng anh bỗng chốc đứng dậy, với trên gác bếp xuống 2 con chuột khô, đưa mình 1 con. Nói:
- Khách quý với mời đấy ! Gõ con bọ khô bên trong đi như thế này... rồi nướng mà uống !
Nó làm chậm, phân tích động tác...: - Mình nghe và nhìn mà dựng tóc gáy... !!!
- Nó hỏi tiếp: - Bọn mày quê đâu ?
- Da ! bọn em dưới Nam Định.
- À Nam Định: - dân (ĐM) đúng không ?
Mình không trả lời... ( Nghe đắng họng ).
Nó để con chuột hong xa xa bên bếp lửa rồi đứng dậy đi vào trong nhà xách khẩu AK báng gấp quay ra để ngay bên cạnh. Tay với can rượu vừa rót vừa hỏi:
- Lên đây kiếm hàng gì ?
- Dạ không, bọn em đi Phượt.
- Phượt là cái gì ?
- Dạ "Phượt" có nghĩa là đi du lịch bằng xe máy... để tìm hiểu... để ... để...
( Để... !!!; Để... !!!; Để... cái con mẹ mày ! - Để im cho ông kiếm kế 36.
... ... ... Nhọ rồi !!! ... ... ... )
Con bé xin phép đi ngủ trước; Mình cũng xin phép gọi thằng cu em dậy cho nó thưởng thức món đặc sản núi rừng của người Dao... !!!
... ... ...
Và mình đã cho nó biết thế nào là (Thần đồng ứng dụng kế 36) sau khi giao lưu thêm 2 bát với nó ngay đêm hôm ấy ... !!! !!! !!!

*************************************************************************

MỔ BỤNG !

1h30 ! - Chúng lặng lẽ kéo 2 tay mình dang ra cột chặt vào 2 cái thanh đỡ như hình thập giá trên bàn mổ. Có tiếng dao kéo, kim loại va vào nhau loảng xoảng trong không gian đêm im lặng...
Định vị xong cái mũi kim luồn có gắn Rumine trên cổ tay mình. Ông bác sĩ già nhất trong kíp mổ, vừa thực hiện các động tác thoăn thoắt vừa lên tiếng hỏi:
- Anh Nam cân nặng bao nhiêu ?
- Dạ ! khoảng năm ba, năm tư.
- Có chơi bời gì không ?
- Dạ ! có một vài thứ !
- Khỏe nhờ ? ... Sở trường món gì ?
- Rượu với món “Ta”.
- Ôh ! giống tôi... Sắp mổ, có lo sợ gì không ?
- Dạ ! Sợ bác sỹ quên dao trong bụng.
- Thi thoảng thôi ! Mà lỡ quên, tớ mổ lấy lại chứ không mai lấy gì để mổ cho người khác...
Rồi từ đó, chẳng còn biết cái mẹ gì nữa, cho đến khi thấy thấp thoáng bên cửa sổ có một vài bóng áo trắng bệnh nhân đi lại nặng nề...
Trời sáng... !!!
Trong cơn đau mơ màng, nhìn giường bệnh kế bên. Thấy con bé như sinh viên mới ra trường, ăn " cặp đít chai có gọng " to tổ bố, hai tay nó luôn nhí nhách, lúi húi úp mặt vào cái Iphone, in hệt con cháu gái mình ở nhà. Mình gượng hỏi nó:
- Tình hình Biển Đông hôm nay thế nào vậy em ?
Con Mẹ nó ngồi bên cạnh, nhanh nhảu trả lời thay:
- Nó không quan tâm đâu Chú ạ !
Thằng bệnh nhân giường ngoài (trạc tuổi mình) ngổm đầu ngay dậy:
- Đánh rồi ! Nó đánh rồi ! Hôm nay nó đâm chìm một tầu cá của mình, một người chết... mình vẫn đang kiên quyết phản đối...
- Sao cái thằng Trung Quốc ấy nó lại khốn nạn thế nhỉ ? Nhà nó, nó không ở, sang ăn cướp lại còn đánh người ta như vậy: - "Mẹ con bé 
đít chai có gọng " nói vọng ra.
Chợt có tiếng như xé vải của con Điều Dưỡng:
- Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài ! ... Đến giờ Bác Sĩ khám bệnh !
Lát sau ba bốn Bác Sỹ với hàng chục Điều Dưỡng, Y Sinh cùng vào...
"Con bé
 đeo cặp đít chai có gọng" vội để cái ĐT xuống giường đứng dậy... Một thằng cầm luôn, đút túi, biến mất... Khi các BS thăm khám xong cho bệnh nhân, cùng mọi người ra khỏi phòng, cũng là lúc con bé kêu toáng lên mất ĐT... (mình biết là mình đã nhầm vì tưởng thằng cầm cái ĐT kia là người nhà con bé).
...Sau 3 ngày nằm im bất động, đau như tù Côn Đảo bị Pháp tra tấn mà nghe mọi người bàn tán chuyện Biển Đông như những học giả chợ Trời... mãi mà không thấy có tin tức gì mới... Mình gắng bò dậy hỏi Gấu:
- Sao dám kí giấy cho người ta mổ bụng anh vậy ?
- Tại anh hay nói "Cái gì không sửa được nên vứt bỏ sớm. Để lâu nó lây lan thành lỗi hệ thống..."
- Nhưng phải thông qua ý kiến của tôi chứ ?
- Mấy khi mới được phát huy tối đa quyền làm chủ khi người nằm xuống ?
- Rồi ! Gan to... !
... Mệt mỏi, chẳng muốn nói chuyện nhiều...
Hôm nay trong phòng có thằng ra viện. Trong khi chờ làm thủ tục xuất viện, nó đến chào, động viên mình rồi hỏi:
- Anh mổ có Bảo Hiểm không ?
- Có !
- Đỡ hơn em... Chắc anh chỉ mất tiền phong bì là nhiều thôi !
- Phong bì Chú hết bao nhiêu ?
- Hai củ anh ạ ! Luật ở khoa này là 2 củ ! Nhiều hơn được phục vụ tốt hơn...
Nghe thấy thế, "Mẹ con bé đeo 
cặp đít chai có gọng" liến thoắng nói vọng sang:
- Mẹ Chị cũng vậy, vừa mổ xong là nó gọi lên luôn.. Mình cảm ơn... nó bảo "tùy tâm"... Đưa triệu rưỡi, nó không nghe, cuối cùng vẫn phải đưa thêm, lại còn bị trách là không chịu tìm hiểu giá chung... Với lại mỗi lần Bà Cụ kêu đau, mình gọi nó, là cứ phải tống cho nó thêm một tý nó mới đến xem cho... Nhà Chú cũng vậy còn gì... Mà Chú này: Sao cái nghề "Cao Quý" giờ nó lại đểu thế nhỉ ? Nó trưng cái biển, ghi giá cả mổ xẻ rõ ràng, mà không ghi luôn "giá" cái phong bì cho nó sòng phẳng, dễ hiểu vậy Chú... ?
Mình cười:
- Vâng ! "Có Học" với "Cao Quý" giờ nó phải thế, phương pháp thực hiện nó phải Trừu Tượng, thì nó mới thể hiện được tính Nhân Văn... Chị ạ !
- Vâng ! Nhưng tôi cứ thấy nó giẻ rách thế nào í. Như cái nghề của tôi... Tôi nói thốc lên phát 35 ngàn một kg cá... người ta trả 10 ngàn, tôi bán mà có đòi thêm xu nào? Người mua thì họ cũng OK gác măng giê, lăn tăn chi đâu ...
- Vâng ! Thì Chị cũng đã cân thiếu cho người ta vài gram, như vậy phương pháp nó cũng rất Trừu Tượng, nó cũng rất Nhân Văn đấy... Chị ạ ! Nghề của bà Chị cũng "Cao Quý" đấy chứ... !!!
Cả phòng cười ồh !!! ... Con mẹ ấy nói tiếp:
- Không ngờ gặp được chú bệnh nhân vui tính... Nhưng Chị nghĩ, chỉ có cái nghề này là chúng nó mới ăn của người gặp hoạn nạn thôi ! Tôi khuyên các con của mình theo nghề khác... Chết nó dễ nhắm mắt Chú ạ... !!! ...

- Thôi ! để lát nữa em kể chuyện "Bệnh Đức" cho chị với mọi người nghe nha... nằm tý đã, lại đau rồi !!!
Thằng cu em đứng dậy chào tạm biệt cả phòng, hẹn gặp lại mình ở cái cửa hàng sửa chữa TV-ĐT giữa ngã tư Chơ Gạo của nó...
Hai thằng giường phía bên ngoài lại bắt đầu chuyện cái Giàn Khoan ...

Hình ảnh: MỔ BỤNG !

1h30 ! - Chúng lặng lẽ kéo 2 tay mình dang ra cột chặt vào 2 cái thanh đỡ như hình thập giá trên bàn mổ. Có tiếng dao kéo, kim loại va vào nhau loảng xoảng trong không gian đêm im lặng...
Định vị xong cái mũi kim luồn có gắn Rumine trên cổ tay mình. Ông bác sĩ già nhất trong kíp mổ, vừa thực hiện các động tác thoăn thoắt vừa lên tiếng hỏi:
- Anh Nam cân nặng bao nhiêu ?
- Dạ ! khoảng năm ba, năm tư.
- Có chơi bời gì không ?
- Dạ ! có một vài thứ !
- Khỏe nhờ ? ... Sở trường món gì ?
- Rượu với món “Ta”.
- Ôh ! giống tôi... Sắp mổ, có lo sợ gì không ?
- Dạ ! Sợ bác sỹ quên dao trong bụng.
- Thi thoảng thôi ! Mà lỡ quên, tớ mổ lấy lại chứ không lấy gì để mổ cho người khác...

Rồi từ đó, chẳng còn biết cái mẹ gì nữa, cho đến khi thấy thấp thoáng bên cửa sổ có một vài bóng áo trắng bệnh nhân đi lại nặng nề...
Trời sáng !!!

Trong cơn đau mơ màng, nhìn giường bệnh kế bên. Thấy con bé như sinh viên mới ra trường, ăn quả kính áp tròng to tổ bố, hai tay nó luôn nhí nhách, lúi húi úp mặt vào cái Iphone, in hệt con cháu gái mình ở nhà. Mình gượng hỏi nó:
- Tình hình Biển Đông hôm nay thế nào vậy em ?
Con Mẹ nó ngồi bên cạnh, nhanh nhảu trả lời thay:
- Nó không quan tâm đâu Chú ạ !
Thằng bệnh nhân giường ngoài (trạc tuổi mình) ngổm đầu ngay dậy:
- Đánh rồi ! Nó đánh rồi ! Hôm nay nó đâm chìm một tầu cá của mình, một người chết... mình vẫn đang kiên quyết phản đối...
- Sao cái thằng Trung Quốc ấy nó lại khốn nạn thế nhỉ ? Nhà nó, nó không ở, sang ăn cướp lại còn đánh người ta như vậy: - "Mẹ con bé áp tròng" nói vọng ra.
Chợt có tiếng như xé vải của con Điều Dưỡng:
- Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài ! ... Đến giờ Bác Sĩ khám bệnh !
Lát sau ba bốn Bác Sỹ với hàng chục Điều Dưỡng, Y Sinh cùng vào...
"Con bé áp tròng" vội để cái ĐT xuống giường đứng dậy... Một thằng cầm luôn, đút túi, biến mất... Khi các BS thăm khám xong cho bệnh nhân, cùng mọi người ra khỏi phòng, cũng là lúc con bé kêu toáng lên mất ĐT... (mình biết là mình đã nhầm vì tưởng thằng cầm cái ĐT kia là người nhà con bé).
... ... ... 
Sau 3 ngày nằm im bất động, đau như tù Côn Đảo bị Pháp tra tấn mà nghe mọi người bàn tán chuyện Biển Đông như những học giả chợ Trời... mãi mà không thấy có tin tức gì mới... Mình gắng bò dậy hỏi Gấu:
- Sao dám kí giấy cho người ta mổ bụng anh vậy ?
- Tại anh hay nói "Cái gì không sửa được nên vứt bỏ sớm. Để lâu nó lây lan thành lỗi hệ thống..."
- Nhưng phải thông qua ý kiến của tôi chứ ?
- Mấy khi mới được phát huy tối đa quyền làm chủ khi người nằm xuống ? 
- Rồi ! Gan to... !
... Mệt mỏi, chẳng muốn nói chuyện nhiều...
Hôm nay trong phòng có thằng ra viện. Trong khi chờ làm thủ tục xuất viện, nó đến chào, động viên mình rồi hỏi:
- Anh mổ có Bảo Hiểm không ?
- Có !
- Đỡ hơn em... Chắc anh chỉ mất tiền phong bì là nhiều thôi ! 
- Phong bì Chú hết bao nhiêu ?
- Hai củ anh ạ ! Luật ở khoa này là 2 củ ! Nhiều hơn được phục vụ tốt hơn...
Nghe thấy thế, "Mẹ con bé áp tròng" liến thoắng nói vọng sang:
- Mẹ Chị cũng vậy, vừa mổ xong là nó gọi lên luôn.. Mình cảm ơn... nó bảo "tùy tâm"... Đưa triệu rưỡi, nó không nghe, cuối cùng vẫn phải đưa thêm, lại còn bị trách là không chịu tìm hiểu giá chung... Với lại mỗi lần Bà Cụ kêu đau, mình gọi nó, là cứ phải tống cho nó thêm một tý nó mới đến xem cho... Nhà Chú cũng vậy còn gì... Mà Chú này: Sao cái nghề "Cao Quý" giờ nó lại đểu thế nhỉ ? Nó trưng cái biển, ghi giá cả rõ ràng, mà không ghi luôn "giá" cái phong bì cho nó sòng phẳng, dễ hiểu vậy Chú... ?
Mình cười:
- Vâng ! "Có Học" với "Cao Quý" giờ nó phải thế, phương pháp thực hiện nó phải Trừu Tượng, thì nó mới thể hiện được tính Nhân Văn... Chị ạ !
- Vâng ! Nhưng tôi cứ thấy nó giẻ rách thế nào í. Như cái nghề của tôi... Tôi nói thốc lên phát 35 ngàn một kg cá... người ta trả 10 ngàn, tôi bán mà không có đòi thêm xu nào. Người mua thì họ cũng OK gác măng giê lăn tăn chi đâu ...
- Vâng ! Thì Chị cũng đã cân thiếu cho người ta vài lạng, như vậy phương pháp nó cũng rất Trừu Tượng, nó cũng rất Nhân Văn đấy... Chị ạ ! Nghề của bà Chị cũng rất "Cao Quý" đấy chứ... !!!
Cả phòng cười ồh !!! ... Con mẹ ấy nói tiếp:
- Không ngờ gặp được chú bệnh nhân này vui tính ghê... Nhưng Chị nghĩ, chỉ có cái nghề này là chúng nó mới ăn của người gặp hoạn nạn thôi ! Tôi khuyên các con của mình theo nghề khác... Chết nó dễ nhắm mắt Chú ạ... !!! ...

- Thôi ! để lát nữa em kể chuyện "Bệnh Đức" cho chị với mọi người nghe nha... nằm tý đã, lại đau rồi !!!
... ... ...
Thằng cu em đứng dậy chào tạm biệt cả phòng, hẹn gặp lại mình ở cái cửa hàng sửa chữa TV-ĐT giữa ngã tư Chơ Gạo của nó...

Hai thằng giường phía bên ngoài lại bắt đầu chuyện cái Giàn Khoan ...

***********************************************************************

"DẠY ĐĨ VÉN VÁY"

- Câu các cụ xưa thường nói mà không ai giải thích cho ai về cái thuật ngữ đó nó như thế nào ???

Làm bao tháng ngày ta hiểu nó cứ lơ mơ... !!!
... Muốn được người đời gọi là "Đĩ" thì trình độ "Vén Váy" phải đạt được mức "Cảnh Giới Thuần Túy" từ lý thuyết cho đến thực hành có phải vậy không ta... ???
- Ở cái tuổi 20 ta mới chỉ hiểu được động từ "Vén" còn "Váy" thì chỉ nghe nói và thi thoảng mới nhìn thấy nó mờ mờ từ xa xa... Cho tới khi vô duyên năm "Hăm mươi ba" 
tuổi, lấy được mụ vợ chỉ biết mặc mỗi "Quần"... Khảo mãi, mụ mới tiết lộ cho biết: - "Váy là cái Quần Không Đáy" rời ạ !!!
Ta ngộ ra, hỏi thêm, được biết:
- Khi "Vén Váy" lên. "Đĩ" chỉ thực hiện 2 nhiêm vụ chính, nên nó thành thạo từng động tác, nhanh, gọn, chính xác ...: (Nhiệm vụ thứ nhất của nó là "Xả Cặn" ta không đề cập. Chỉ đề cập nhiệm vụ chính yếu thứ 2... OK ! OK !... nha !!! ... ???)
- Để đạt được mức "Cảnh Giới" cho người đời gọi là "Đĩ" ! Thì nhất định "Đĩ" phải chuyên nghiệp chuẩn mực "Vén Váy" lên như miệng quan, như đít trẻ, ở mọi nơi, mọi lúc cho những thằng "Đực Rựa" chúng nó ăn vã trong mọi hoàn cảnh khi hành nghề: - Ví dụ như nằm bên chồng nhưng "Đĩ" vẫn đơn giản chổng đít qua cửa sổ mà "Solo phê lòi" với 3 thằng hàng xóm lúc nửa đêm... Ấy là sau khi đã làm nghĩa vụ hầu thằng cu chồng vài "quốc" đêm đó... Lại còn chưa kể đến cái "quốc" hồi buổi tối, nó vừa rửa bát vừa tranh thủ "vén" lên cho cái thằng già làng bên, hẹn nó lúc chiều về nằm chờ sẵn bên bụi dậu phang phầm phập nữa đấy... để lấy tiền cho ngày mai lỡ có gió mưa, bão bùng thì khỏi phải cạp đất mà ăn... v v & v v...

Ngày nay "Đĩ Vén Váy" lên ở khắp mọi nơi, từ bãi tha ma cho tới bờ mương, bụi rậm, từ trong xe buýt đến nhà vệ sinh, trong bệnh viện, chốn công viên và nơi nó "vén" lên nhiều nhất là trong các trang mạng xã hội như là trang FB... Twit... đó !!!
... "Trăm hay không bằng tay quen"... Với trình độ chuyên môn và nghiệp vụ vững vàng của nó là "Vén Váy", là "Chổng đít", là ... có thâm niên nghề nghiệp như vậy... thì chính nó mới là giảng viên truyền bá, hướng dẫn kiến thức, kinh nghiệm căn bản cho người khác được... !!!
... Rồi một hôm khi kết thúc điều tra sau nhiều thiên niên kỷ... Các cụ nhà ta đã anh dũng đưa ra kết luận chính thức, chuẩn không cần chỉnh là: - "Không ai có thể Dạy được Đĩ Vén Váy ngoài Đĩ". Và suy luôn ra cho nhiều lĩnh vực, nghề nghiệp, trong cuộc sống... của loài người. Cầu mong họ đều đạt được những chuẩn mực "Cảnh Giới" như con đĩ đó và không quên nhắc họ đừng có "Chuyển giao công nghệ hồ đồ" cho người không cùng nghề, để khỏi bị người ta "chưởi" cho là "Dạy Đĩ Vén Váy"... hô hô !!!

*************************************************************************
TÀN THU !

Như xác thu tàn vờn Kình sóng Đại Dương
Dưới vần vũ, trong gió mưa chớp giật.
Mù sa mờ giăng lối...
Hồn trơ : - Chi chít sẹo tháng ngày !

Em cứ rơi và đời ta vẫn trôi
Miệt mài dưới gầm Trời vô vọng...
Quanh đâu đây có ai không thí...a nhở ?
Làm ơn, cho tôi hỏi: - Lối đi về... ???

Thứ Bảy, ngày 23 tháng 8 năm 2014


**********************************************************************
HÁT RONG


Nhậu xong với mấy thằng bạn ra về. Tấp vào một quán nước ven đường, giữa ồn ào - chợ chiều sinh viên.
Gần nửa giờ đồng hồ lắng nghe... quan sát một chú lùn tập tễnh, chậm chạp... nặng nề như lê lết, đẩy dàn âm thanh trên bốn cái bánh xe, hát những bản tình ca ướt rười rượi quanh khu chợ chật chội.
...Thi thoảng mới thấy có em sinh viên thả vào cái ca nhựa của nó vài ngàn lẻ sau khi mua đồ về nấu ăn...
Người bán, người mua nhộn nhip, rộn ràng...
... Mình cảm nhận giọng ca và bước đi của nó đã đến đoạn chán chường khi nắng chiều đang tắt vội...
Đứng dậy móc túi đưa cho bốn thằng đang ngồi đánh cờ mỗi thằng 20k nhờ:
- Lát nữa tao hát, bọn bay ra thả hộ vào cái ca của thằng kia cho tao... (Cứ thế, cứ thế nha...)
Mình tiến đến thả vào cái ca cho nó 20k... Nó dừng hát... cảm ơn ! Mình hỏi:
- Ông cho tôi mượn cái Micro được không ?
Nó vui vẻ gật đầu.
- Ông mở cho tôi hai bản " Mười Năm Tình Cũ với Tội Tình " của " Paris by night " đệm cho Chế Linh ca có không ?
Nó cũng gật đầu bảo:- Có ! ... Nhanh nhảu tìm ngay được bản "Mười năm tình cũ"...
- Giờ ông cất hết số tiền này... Đi theo tôi... ?: - Mình trỏ vào cái ca làm nó ngạc nhiên.
Rồi khỏi cần xem nó có đồng ý hay không, mình đẩy cái loa đến trước "hàng em Bắc": - Các bạn sinh viên vẫn gọi là " Cô Bắc Đại Bàng " khét tiếng... Thả giọng rũ rượi theo nền nhạc... Em Bắc cười ngây ngất như ma làm móc ra 10k... Mình nói:
- Mới đủ tiền thuê đồ nghề... Cho thêm 10k nữa chị ơi !
... Như mây như mưa một trời thương nhớ ... ! Cho đến khi em Bắc bổ xung thêm 10k... kèm câu ( Con lạy Bố !!! ).
Bốn thằng đánh cờ lần lượt ra bỏ vào mỗi thằng 20k theo hợp đồng và cũng là lúc giờ cao điểm, sinh viên tan trường vào mua hàng nhộn nhịp...
... ... ...
Tiếp tục con kế bên...
... ... ...
Mình vừa mới : ... "Mười năm không gặp"... nó đã rối rít : - (của em đây) - móc ra 20k.
... Bà tiếp theo chạy đến bỏ vào một nắm: - Tôi thu hết cả dãy này rồi ông Nam ơi ! Ông đi nhanh sang bên kia cho chúng tôi nhờ... ( Con mẹ ấy lại còn nhanh nhảu đẩy giúp cái loa sang dãy kế bên mà mình chẳng biết nó là đứa nào ).
...Hết 3 dãy... Mệt... Tổng cá kiếm hơn 500k.
Mình thu hồi vốn 100k bảo nó:
- Tôi lấy tiền công hát, còn tiền này là tiền thuê đồ nghề... Nó là của ông.
- Mai ông cho tôi đi hát thuê được không ?
Nó cười... lắc đầu... ... ... !!!
**************************************************************************

LỖI THẦY, MẶC SÁCH

Mổ bụng con động cơ 900 CV, thằng cu em nó hỏi:
- Anh vừa nói: "Lỗi Thầy mặc sách !" - nghĩa là sao ?
- Ờ... Ờ... !!! ... tại Thầy tôi hay nói thế nên quen miệng nói theo...
... Mà ví như con động cơ của chú mày đang xử lý, thì hiểu câu nói đó theo lối này xem nó ra răng ???
- Ông "Jame Watt" là tổ sư máy hơi nước bên nước Anh hồi thế kỷ 19, ông ấy đưa ra con số (746) cho khái niệm 1 "Sức Ngựa" mà thằng Tầu Khựa nó gọi là "Mã Lực" Mã Liếc mẹ gì đó..., Cho tới tận bi giờ cả thế giới đang gọi ông ấy là (W) cho nó nhanh ... ! - Đúng không ?

- Vâng ! Đúng !
- Cũng hồi ấy ở bên nước Pháp, bỗng dưng xuất hiện một lão già quái quỷ hơn, lão này đưa ra con số (736) cũng cho khái niệm 1 "Sức Ngựa" mà thằng Tầu Khựa vưỡn không cãi được nên cứng họng, nghiến răng vưỡn phải gọi nó là "Mã Lực" mã liếc gì đới... không thấy nhục... ! - Đúng không ?

- Vâng ! Đúng !Và nhân loại đã tôn trọng tổ sư, nên người ta kêu tên ông (W)... !!! - Đúng không ???
- Vâng ! Đúng !- "Chevaux Vapeur" tiếng Pháp dịch là "Sức Ngựa": - viết tắt (CV).
- "Horse Power" tiếng Anh dịch là "Sức Ngựa": - viết tắt (HP).
* 1 (CV) = 736 (W)
* 1 (HP) = 746 (W)
... Nước mình, Ráo Xư, Tiến Xỹ nhều nhất hành tinh nhưng có phát minh được cái mẹ gì đóng góp cho nhân loại đâu ??? ...Chẳng phải học theo thằng Tầu, tôn ông Pháp, ông Anh...;là "Thầy" đó à ... !!! - Có đúng thía không ???

- Vâng ! Đúng !
Anh em mình thuộc hàng Tiên Xư nên mình hiểu:
- 736 W = 746 W ... lỗi là tại cái ông "Thầy"... !!!
- Sách vở đúng hay sai, lỗi tại thằng đánh máy... !!!
- Nên "Mặc mẹ nó... !" : - LỖI cứ THẦY, còn MẶC mẹ SÁCH - Có đúng như vậy hay không ?

... ... ... 
Trời ! Đất... !!!

**********************************************************************
ĐỘC HÀNH, ĐẮC THẮNG !

Muôn vàn vấn đề trong cuộc sống...
Mỗi một vấn đề lại có muôn vàn ý kiến...:
- Nói về vấn đề "Tình Yêu" giữa con người với con người cho một ví dụ:
Muôn vàn ý kiến của nó mình đưa ra để đat tới một cái đích:
" Nào là sẽ phải cho đi thật nhiều.... Nào là sẽ phải hi sinh thật nhiều... Rồi làm một cái gương thật lớn... vv và vv..."
Và !!!
- Luôn nghĩ, chỉ mình mới có khả năng làm được nhiều những điều như thế. Còn mọi người chỉ nói trên chót lưỡi đầu môi thôi !
- Rồi mình luôn tâm đắc với năng lực của chính mình...
... ... ...
Để một ngày vô tình chợt nhận ra ... Xung quanh ta đã chẳng còn ai ! - Chỉ mỗi mình đang "đắc thắng"... "đắc thắng"... ôhô !!!

*************************************************************************
DẠY CHO CON TIẾNG NÓI THẬT THÀ... !
" Người lớn muốn con mình không nói dối thì trước hết người lớn phải luôn luôn nói thật, nhất là những lời thật trước mặt con trẻ. Đừng tưởng bé còn nhỏ chưa biết gì , chính đây là giai đoạn tâm hồn trẻ thơ của bé tiếp nhận và làm theo những gì người lớn đã làm và đang làm. "
Đó là những câu nói, có tính chất dạy đời lan tràn trên mạng.
- Nhưng xin lỗi đời đê ... !!!
Hôm qua trong lúc dắt thằng con 5 tuổi dạo chơi bên đường. Tình cờ một thằng mặt tái mét, hoảng hốt chui tọt trong đống rơm.
Lát sau 3 thằng vác mã tấu ở đâu hùng hổ lao tới:
- Ông có thấy thằng áo đen vừa chạy qua đây không ?
- Không thấy: - Mình trả lời.
Ba thằng quay ngoắt lại, tiếp tục truy đuổi...
- Thằng con mình sợ run cầm cập nhưng vẫn còn hỏi: - Bố vừa nói dối... ?
- Đúng thế, vì nếu Bố nói thật thì có thể người trốn trong đống rơm kia, giờ này đã mất mạng ... Lớn rồi con sẽ hiểu nghe con, nếu nói thật mà làm hại đến người khác thì vẫn là có lỗi.

***************************************************************************
CHẾT HẲN... !!!
Bố mình dân võ biền, mà ngày xưa kể chuyện hay vãi... 

"Quê mình có ông Giáo Sư uyên thâm cao học.
Ông đã đi nhiều nơi học hỏi, hiểu biết rất nhiều điều...
Hôm về quê giỗ Tổ, vị Giáo Sư phải sang qua con sông quê đang mùa nước lũ...
.. Bước xuống đò. Ông liền tìm một chỗ ngồi thật thoải mái để tận hưởng cái giây phút "lắng đọng hồn quê" sau bao ngày xa cách ...
Vị Giáo Sư đưa mắt ái ngại nhìn ông lái đò già nua khắc khổ tội nghiệp đang bắt đầu đẩy đôi mái chèo đưa con thuyền chếch ngược dòng chuẩn bị sang sông.
Bến sông con đò vắng... Ông lái lặng lẽ, cặm cụi...
... Được một đoạn vị Giáo Sư lên tiếng:
- Này ông lái, ông có hiểu biết gì về Thiên Văn không ?
Ông lái đò từ tốn:
- Dạ ! Nhà cháu quanh năm chèo đò nên chẳng hiểu Thiên Văn là gì ạ.
- Ồ...Thật tiếc ! Con người mà không hiểu biết về Thiên Văn thì coi như cuộc đời chết mất phần ba.
- Dạ!...
Khi con đò ra tới giữa sông, nhìn dòng nước cuồn cuộn trôi. Vị Giáo sư lại bắt đầu lên tiếng:
- Này ông lái, ông có hiểu biết gì về Vật Lí không ?
- Dạ ! Nhà cháu cũng chẳng hiểu Vật Lí là gì ông ạ !
- Trời Đất...! Lái đò mà Thiên Văn không hiểu, Vật Lí không tường thì coi như chết nửa cuộc đời rồi còn gì.
- Dạ!...
Ông lái đò vẫn dẻo dai với đôi mái chèo đưa con đò chỉ còn cách bờ một quãng.
Vị Giáo Sư lại lên tiếng:
- Này ông lái, Có lẽ ông sẽ hiểu biết về Văn Học ?
- Khổ quá...! - Ông phải hiểu, tôi làm lái đò thì cần gì biết đến Thiên, Vật, Văn học làm chi cho nó mệt...
Một thoáng mất tập trung, con thuyền lỡ đi vào vòng xoáy... tròng trành rồi... úp chụp...
Ông lái đò còn kịp nghe tiếng kêu cứu của vị Giáo Sư:
- Cứu tôi với !... Cứu tôi với !...
- Ông Giáo Sư ! ... Ông có biết bơi không ?
- Cứu tôi với !... cứu tôiiiiii... tôi không biết bơiiiiiiiiiii ...
Ông lái đò cố gắng bơi vào bờ hổn hển:
- Khổ thân ông Giáo Sư...
Ông phải biết là: - Nếu không biết bơi thì sẽ chết hẳn chứ ông Giáo Sư...???
...Khổ thân Ngài.................Biết nhiều..............!!! "
---------------------(hết trích)------------------------
- Ông lái đò còn sống không Bố ?
- Cũng chết lâu rồi... !!! - Ai là người sống được mãi...
"Có một điều chắc chắn khi làm người không ai thoát: - Đó là "Sự Chết"
Chắc chắn một điều khi làm người không ai biết chắc chắn là: - "Sự Chết" nó sẽ đến với mình khi nào và diễn biến nó ra làm sao ... 
Giữa mong manh dòng đời, ta gắng sống từng giờ làm Người để chết cho nó khỏi tiếc nuối thiết tha ... !!!
- Luôn phải nguyện cầu và xin ơn thêm sức để chiến với 2 thằng cu Cám con nhà Dỗ và Ham con nhà Muốn vì chúng cao thủ quá ... !!!"
*******************************************************
CHUYỆN KỂ DỞ DANG
Chiều ấy ! - Nó điều 2 thằng cùng với con mủng rách ra khơi kiếm đồ nhậu... !
Bọn mình ở nhà hoàn thiện nốt phần việc cuối cùng cho con "Chã Moi" kéo lên đại tu tới tận tối mịt mới xong...
Chờ sáng sau "Triều lên", hạ thủy... !!!
Tối về:
Nó khênh lên quả nồi (to đùng như cái nồi nấu cám lợn thời bao cấp bà già thường bắt anh em mình sử dụng) luộc đầy Cua Ghẹ; Con vợ nó duyên dáng cười, bưng ra mâm lùm lùm, mồm kêu: - "Gỏi Nhệch"... "Gỏi Nhệch"...; Thằng em trai nó xách can 10 lít sang đặt bịch phát bên mâm, phán câu: - "Hải Hậu xịn..."; Bố già khệ nệ lôi ra trình bầy bình Sò Huyết hạ thổ trăm ngày vừa khai quật ...
... Tám thằng cùng ông cụ nhao vào trận cho Thánh Say nó nhập...
Trong cơn say nó hướng dẫn mình nhiều chiêu thức, kinh nghiệm cha truyền sử dụng đồ hải sản của dân gốc đi Biển... Nó ưu tiên mình con cua to đùng không biết Cua giống gì.
Trong cơn say, mình nhận lời đi Biển với nó ngày mai để thưởng thức món mà nó bảo là "Ăn Sống Nuốt Tươi" trên đất liền không có ...
Hai giờ sau một mình con vợ nó vui vẻ giải quyết "tan hoang bãi chiến trường" ...
... Nửa đêm thấy toàn thân râm ran, đầu óc quay cuồng... Khắp người nổi cục như cái bánh đa nướng... Mình mò dậy kêu thằng em bật điện làm cả nhà thức giấc...
Ông anh đi ra ngoài, lát về đưa mình cốc nước... Mình hỏi: nước gì...? Ông ấy bảo: - "Tàn Nhang Nước Cải Mả". Uống đi, 5 phút hết liền.
Mình uống ...: 5 phút sau hết !
Cùng lúc nghe tiếng cái đồng hồ côn trên tường điểm sáng 3h. Ông anh thông báo "Triều" lên đỉnh điểm... Lục tục kéo nhau ra Đà... Hạ thủy an toàn... Mình kiểm tra tổng thể thân xác con vỏ lần cuối... OK ! ...
Nó xuống buồng máy khởi động mãi không nổ. Mình đứng trên cùng con vợ nó soi đèn...
Sốt ruột ? Bỗng con vợ nó nói như ra lệnh: - Ông tránh ra.
Nó đang cúi đứng lên... Con vợ thò tay túm gáy áo nhấc phát thằng chồng lên sàn, tay kia đưa cái đèn pin nói: - Soi cho tôi.
Nói rồi con vợ nó nhảy phắt xuống, quay phát con động cơ (DIESEL-D28) nổ rầm rầm... Sáng đèn... Nó điều khiển con tầu 3 vòng trong lạch, kiểm tra lần cuối...
Tất cả đã ... OK..! OK..! & OK !
...
Thực lòng chuyến đi này mình muốn khảo sát, khám phá thực tế thêm cái mũi chém sóng và phương pháp đánh bắt thủ công của ngư dân trước khi cho ra đời con vỏ Composite kết hợp vật liệu mới mà mình đang có ý định thay thế cho con vỏ cũ, do thằng em chuyển giao công nghệ cho một đơn vị bên Hải Thịnh, sản xuất hơn 10 năm về trước. Chứ không ham hố gì cái món "Ăn Sống Nuốt Tươi" của nó.
... ... ...
Nó bắt đầu cho Tầu tấp vào, để con vợ lên bờ vì (vợ nó say sóng). Rồi bật bộ đàm thống nhất tọa độ đánh bắt với mấy thằng bên Tầu bạn, trong khi hai thằng em nó thì khuân vác lỉnh kỉnh một số vật dụng xuống khoang máy.
Mình tranh thủ nhảy vào Cabin ngủ một giấc.
... Mơ màng chợt thức dậy vì tiếng sóng gầm gừ át hẳn tiếng máy lúc ban đầu...
Trùng Dương mênh mông...!!! ...Trời sáng...!!!
Con tầu lắc lư, chao đảo, lên xuống mạnh dần theo từng đợt sóng...
Mình nhảy lên khoang lái, ngồi xuống bên nó. Nhìn mắt nó mở to căng thẳng, luôn hướng về phía trước... Một cảm giác ớn lạnh sống lưng.

-------------------------------------------------------------------------------------
( Xin lỗi... sau kể tiếp !!!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét