Thơ/Ảnh








TÀN THU !

Như xác thu tàn vờn kình sóng Đại Dương
Dưới vần vũ, trong gió mưa chớp giật.
Mù sa mờ giăng lối...
Hồn trơ : - Chi chít sẹo tháng ngày !

Em cứ rơi và đời ta vẫn trôi
Miệt mài dưới gầm Trời vô vọng...
Quanh đâu đây có ai không thí...a nhở ?
Làm ơn, cho tôi hỏi: - Lối đi về... ???

Thứ Bảy, ngày 23 tháng 8 năm 2014

**************************************************************

Di Chúc

Tác giả: Nguyễn Khuyến
Kém hai tuổi xuân đầy chín chục
Số thầy sinh phải lúc dương cùng
Đức thầy đã mỏng mòng mong
Tuổi thầy lại sống hơn ông cụ thầy
Học chẳng có rằng hay chi cả
Cưỡi đầu người kể đã ba phen (1)
Tuổi là tuổi của gia tiên
Cho nên thầy được hưởng niên lâu ngày
Ấy thuở trước ông mày chẳng đỗ
Hóa bây giờ cho bố làm nên
Ơn vua chửa chút báo đền
Cúi trông hổ đất, ngửa lên thẹn trời
Sống không để tiếng đời ta thán
Chết được về quê quán hương thôn
Mới hay trăm sự vuông tròn
Sống lâu đã trải, chết chôn chờ gì ?
Đồ khâm liệm chớ nề xấu tốt
Kín chân tay đầu gói thời thôi
Cỗ đừng to lắm con ơi,
Hễ ai chạy lại con mời người ăn
Tế đừng có viết văn mà đọc
Trướng đối đừng gấm vóc mà chi
Minh tinh (2) con cũng bỏ đi
Mời quan đề chủ (3) con thì không nên
Môn sinh chớ bổ tiền đạt giấy
Bạn của thầy cũng vậy mà thôi
Khách quen chớ viết thiệp mời
Ai đưa lễ phúng con thời chớ thu
Chẳng qua nợ để cho người sống
Chết đi rồi còn ngóng vào đâu !
Lại mang cái tiếng to đầu
Khi nay bày biện, khi sau chê bàn
Cờ biển của vua ban ngaỳ trước
Khi đưa thầy con rước đầu tiên
Lại thuê một lũ phường kèn
Vừa đi vừa thổi, mỗi bên dăm thằng
Việc tống táng nhung nhăng qua quýt
Cúng cho thầy một ít rượu hoa
Đề vào mấy chữ trong bia
Rằng: “Quan nhà Nguyễn cáo về đã lâu” .

(1) Câu này ý nói: nhà thơ qua ba kỳ thi đều đỗ đầu bảng (tam nguyên)
(2) Minh tinh: một mảnh lụa, mảnh vải hay mảnh giấy để tên hiệu, tên thụy, tuổi và chức tước, địa vị người chết trong khi đưa đám ma . Mảnh lụa, vải hoặc giấy này đem dán vào một cái khung bằng tre hoặc nứa rất cao rước đi trước quan tài, khi mai táng thì xong thì đốt cùng nhà táng . Có khi buộc vào cây nêu gọi là cây triệu
(3) Đề chủ: viết tên và hiệu người chết vào thần chủ ( cái thẻ bằng gỗ để thờ người chết), vật tượng trưng cho linh hồn người chết . Việc này thường được coi như tôn trọng, nên phải nhờ người có chức tước làm .
******************************************************
Tuyệt phẩm
CHÓ RỪNG & CHÓ GIỮ NHÀ

Chó rừng kia xương ngoài da bọc,
     Bởi chó nhà săn-sóc trông nom
        Bữa kia gặp một chó xồm,
Tròn quay béo mượt, phải hôm chạy quàng
     Chó rừng cũng tính choang một mẻ,
     Vồ anh kia mà xé thit ra.
        Ngặt rằng chó lớn thực-thà,
Ví bằng đấu sức ai đà dám đoan
     Rằng chó rừng quyết toan được trận,
     Sơn-cẩu ta đành phận khiêm-cung.
        Lại gần rủ-rỉ nói cùng,
Khen anh chó nọ mượt lông đẫy mình.
     Chó rằng: — Ví tiên-sinh muốn vậy,
     Có khó chi việc ấy mà thèm,
        Ngài nên từ chốn sơn-nham,
Là nơi kham khổ ở làm chi đây.
     Gầy lõ thịt một dây cùng kiết,
     Các ông đây thảm-thiết đói dài.
        Được bữa hôm khó bữa mai,
Tháng ngày chăm chắm miệng nhai vẫn thèm
     Cứ theo ta thử xem một chuyến.
     Chó rừng bèn gạ chuyện một khi:
        — Muốn được vậy phải làm gì?
Đáp rằng: — Công việc khó chi đâu mà
     Đồ rách rưới đi qua cửa ngõ,
     Thì sủa ran đuổi nó đi xa;
        Ngày ngày nịnh hót chủ nhà,
Vẫy đuôi mừng rỡ ai mà chẳng thương.
     Chỉ có vậy bữa thường cơm cháo,
     Thịt cùng gà xương xẩu thiếu chi.
        Lại còn chủ mến vuốt ve.
Chó rừng ưng vậy đi theo nửa đường.
     Chợt nom thấy một khoang cổ chó.
     Hỏi khoang gì, thì nó chối không.
        Hỏi đi hỏi lại kỳ cùng,
Cho ra cái vết trụi lông là gì.
     Chó một mực lì lì chẳng nói:
     — Cái vật này, ngài hỏi làm chi?
        Tái tam hỏi lại hỏi đi,
Thì ra vết xích còn ghi rành rành.
     — Chết nỗi! Thế ra anh phải buộc!
     Muốn chạy dong không được hay sao?
        Chó rằng: — Buộc mãi đâu nào,
Họa là mới xích chẳng bao lâu mà.
     — Dẫu chẳng mấy cũng là phải xích,
     Cái tự do, gì thích cho tầy!
        Thôi thôi, mặc bữa no say,
Ngàn vàng hồ dễ sánh tầy thảnh thơi!
     Chó rừng chạy riết một thôi.

                                                       "Jean de La Fontaine"


************************************************************************
CHÙM THƠ HENRÍC HAINƠ

Christian Johann Heinrich Heine
(tên khi sinh là (tiếng Hebrew)
Sinh 13 tháng 12 năm 1797 – mất 17 tháng 2 năm 1856)
Con người vẫn cười trong đau khổ (trích lời của Mácxim Goocky)

NÓI LỜI RỒI CHẾT

Bao kiếp người đều chết
Năm tháng vẫn qua mau
Chỉ tình yêu không hết
Ngự trong trái tim sầu.

Xin một lần tôi được
Quì xuống dưới bàn chân
Nói một lời rồi chết:
Tôi yêu nàng, madame!

HỌ ĐÃ CHẾT TỪ LÂU

Họ đã yêu nhau vô cùng thắm thiết
Nhưng hai người đều không muốn gặp nhau
Họ đau khổ vì tình yêu mỏi mệt
Nên hai người ngăn cách bởi niềm đau.

Họ chia tay chỉ còn trong giấc mộng
Cả hai người được nhìn thấy hình nhau
Và tự họ không thể nào biết đến
Một điều rằng họ đã chết từ lâu.

EM NHƯ BÔNG HOA QUÍ

Em như bông hoa quí
Đẹp sáng tỏ, dịu hiền
Anh nhìn em, ngắm nghía
Hồn lại nổi sóng lên.

Hãy cho anh được nhé
Đưa tay đặt lên đầu
Để cầu xin Thượng Đế 
Cho em đẹp dài lâu.

ĐÔI MẮT EM

Em có cả kim cương và ngọc bích
Cả những gì thiên hạ vẫn đi tìm
Và em có đôi mắt vô cùng đẹp
Em yêu ơi còn ao ước gì hơn?

Vì đôi mắt của em vô cùng đẹp
Anh gửi về nguyên cả một đoàn quân
Những bài hát của trái tim tha thiết
Em yêu ơi còn ao ước gì hơn?

Trong tim anh, đôi mắt này tuyệt đẹp
Đã đặt vào dấu vết của đau thương
Vì đôi mắt anh sẵn sàng xin chết
Em yêu ơi còn ao ước gì hơn?


ÁNH TRĂNG

Ánh trăng soi sóng sánh
Trên sóng biển rì rào
Trăng trên trời yên lặng
Và sáng tỏ biết bao.

Em cũng vậy, lặng yên
Đi trên đường sáng tỏ
Nhưng bóng em rung lên
Trong tim này run rỡ.

KLARISSA

Dù em ở đâu thì anh vẫn thế
Ơ khắp nơi, anh vẫn gặp hàng ngày
Em càng muốn xa anh, càng khó dễ 
Anh lại càng yêu em đến mê say.

Cơn giận của em làm anh dễ chịu
Trước mặt em anh luống cuống, ngại ngùng.
Nếu em muốn cho anh thôi quấy nhiễu 
Hãy nhớ rằng em cần phải yêu anh.

CON TIM TAI ÁC

Anh chẳng tin điều gì ở trời xanh
Chẳng đọc kinh dù Tân hay Cựu ước
Mà anh chỉ tin ở đôi mắt em
Trong đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Anh chẳng hề tin vào chuyện thánh thần
Chẳng đọc kinh dù Tân hay Cựu ước
Mà anh chỉ tin ở trái tim em 
Ngoài trái tim chẳng có thần nào khác.

Anh chẳng tin ác độc những linh hồn
Chẳng hề tin vào khổ đau địa ngục
Mà anh chỉ tin ở đôi mắt em
Anh chỉ tin con tim em tai ác.

BÂY GIỜ TÔI MỚI NÓI

Cái chết về. Bây giờ tôi mới nói
Đành bỏ qua thề thốt một lời nguyền
Rằng con tim đã bao năm nhức nhối
Một nỗi buồn mòn mỏi chỉ vì em.

Quan tài đợi. Và bóng đen cau có
Tôi ngủ quên trong giấc ngủ muôn đời
Chỉ mình em, Maria, hãy nhớ
Chỉ mình em khóc thương tiếc cho tôi.

Bàn tay đẹp em nhớ đừng làm hỏng
Chỉ thế thôi số phận của con người
Ai chỉ sống với cuộc đời cao thượng
Khi chết rồi chỉ còn tiếc mà thôi.

NGƯỜI ĐANG YÊU

Ai là kẻ mới biết yêu lần đầu
Cứ đau khổ đi – ngươi là Thượng Đế
Nhưng ai người đã yêu lại lần sau
Còn đau khổ qủa là không biết nghĩ.

Tôi đang yêu – tôi người không biết nghĩ
Đi yêu người nhưng người chẳng yêu tôi.
Sao cười tôi, cả mặt trời cũng thế
Tôi cũng cười nhưng cười để chết thôi.


EM CHẲNG THẤY ĐÂU

Trong nhà em đêm hội
Cửa sổ sáng chói loà 
Bóng dáng em sôi nổi
Anh đứng nhìn từ xa.

Nhưng em không nhìn thấy
Anh đang đứng trong đêm
Lại càng không nhìn thấy
Trong mắt anh nỗi buồn.

Con tim yêu đau đớn
Dòng máu nóng tuôn trào
Tim vỡ ra từng mảng…
Em cũng chẳng thấy đâu.

CHỈ LÀ BÓNG

Chỉ là bóng – tất cả về cát bụi
Cả nụ hôn, cuộc sống, ái tình
Vâng, em ơi, tất cả đều qua nhanh
Những gì đã qua không còn quay trở lại.

Những gì đã yêu, những gì đã có
Đều là giấc mơ, tiếng động, bóng ma
Và con tim quên lãng tự bao giờ
Và đôi mắt đã từ lâu mê ngủ.

SAU ĐÓ – VÀ MỘT MÌNH

Hai người trước lúc chia xa
Cùng bắt tay nhau tạm biệt
Cả hai cùng thổn thức
Và những giọt lệ tuôn ra.

Khi chia xa cả em và anh
Hai ta không nức nở
Nhưng nước mắt đau khổ
Đã tuôn ra sau đó – và một mình.

TÌNH YÊU

Ta đem chôn tình yêu
Rồi trồng hoa trước mộ
" Lạy chúa!... thế là xong !"
Cả hai cùng nói khẽ

Nhưng tình yêu vùng dậy
Trách móc nhìn chúng ta
Các ngươi nói gì vậy ?
Ta vẫn sống đây mà

HÔN

Thơ ngay em hỏi anh 
Sao mặt hồ có sóng 
Anh mỉm cười, lấp lửng... 
Vì gió núi hôn bờ. 

Em nũng nịu: ứ ừ
Khác cơ không phải thế
Em với anh này nhé
Sao chẳng thấy sóng đâu?
Anh vuốt nhẹ mái đầu
Hôn môi em nồng cháy
Em ơi ! Em có thấy
Sóng đang cuộn trong tim?


NHẦM

Gặp nhau non buổi chiều,
Ngẩn ngơ tròn buổi tối
Đường về quên mất lối
Bước nhầm vào nhà em.

MỘT VÌ SAO RƠI XUỐNG

Một vị sao rơi xuống
Trên lấp lánh trời cao !
Vì sao của tình yêu
Tôi thấy từ đấy rụng.
Từ trên một cây táo
Rụng đầy lá và hoa
Cơn gió nhẹ vờn qua
Mang đi và bờn cợt.

Trên áo thiên nga hát
Bơi tung tăng khắp nơi
Dần lặng tiếng im hơi
Chui xuống nấm mộ ướt

Trời tối ! chao lặng im
Hoa lá cũng bay xa
Vì sao cũng tắt vụn
Và bặt tiếng thiên nga.
Hoàng Trung Thông dịch 


TRONG MƠ ANH ĐÃ KHÓC

Trong mơ anh đã khóc
Thấy em trong áo quan
Ðến khi anh tỉnh giấc
Nước mắt cứ tuôn tràn

Trong mơ anh đã khóc
Thấy em không trung thanh
Tỉnh dậy, anh đôi mắt
Lệ đắng còn chảy quanh

Trong mơ anh đã khóc
Thấy em vẫn dịu hiền
Thế rồi anh tỉnh giấc
Nước mắt vẫn triền miên

Hoàng Trung Thông dịch


TRIỆU NĂM

Triệu năm hàng triệu năm rồi 
Những ngôi sao ở trên trời đã yêu 

Lời của em đẹp bao nhiêu 
Nhưng mấy ai hiểu ít nhiều em ơi ? 

Chỉ anh hiểu được mà thôi 
Vì anh học được những lời của em. 

Tế Hanh dịch 


THÁNG NĂM KỲ DIỆU

Tháng năm lộc nở khắp nơi
Với ai ta tỏ những lời thiết tha
Tháng năm vang tiếng chim ca
Với em ta tỏ tình ta buổi đầu
Tế Hanh dịch


BỨC THƯ

Bức thư em mới viết 
Chẳng làm anh hãi hùng 
"Em không yêu anh nữa"? 
Nhưng thư dài vô cùng 

Mười hai trang chữ bé 
Một bản thảo tuyệt hay 

Không ai viết như thế 

Khi người ta chia tay. 

(Theo Như Hoa)

NẾU HOA CŨNG BIẾT NÓI

Bông hoa quý ! Nếu hoa cũng biết 

Vết thương gì đã xé lòng tôi 
Thì lệ hoa đã hoà lệ tôi rồi 
Ðể chữa lành nỗi đau tôi chịu đựng 

Và hoạ mi, nếu hoạ mi cũng biết 
Tôi có bao đau yếu, ưu phiền 
Thì chim sẽ dành cho tôi, vui vẻ 
Một bài ca làm phấn chấn tôi lên 

Và nếu các vì sao cũng biết 
Bao đau thương sâm chiếm lòng tôi 
Thì các vì sao cũng từ giã bầu trời 
Ðể làm dịu nỗi lòng tôi thất bại 

Hoa, chim, sao không thể nào biết được 
Chỉ một người biết nỗi khổ tôi thôi 
Người đàn bà đã từng xé nát 
Bằng tay mình xé nát tim tôi 

Hoàng Trung Thông dịch

EM LÀ...

Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành
Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống

Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh

Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả

Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông

Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm

Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi ?


NHỮNG HOA HỒNG TÁI NHẠT

Những hoa hồng tái nhạt

Em có hiểu vì đâu ?
Những hoa tím im lặng
Trên cánh đồng xanh màu ?

Vì sao trên không trung
Chim sơn ca than khóc?
Vì sao đoá hoa thơm
Toả một mùi chết chóc?

Vì sao trên cánh đồng
Mặt trời buồn ảm đạm ?
Sao trái đất quạnh hưu
Mang một màu tang xám ?

Vì sao anh đau khổ
Em hay nói giùm anh
Em nói đi, hỡi em
Vì sao em bỏ anh ?

***********************************************************


















*** ẢNH THI CÔNG MÓNG XƯỞNG SX NGHĨA HƯNG 
*** ẢNH HIỆN TRƯỜNG TRƯỚC KHI THI CÔNG MÓNG XƯỞNG
*** ẢNH THI CÔNG MÓNG CHA TOANH









































































































































































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét