Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017

ĐẪM LỆ TÌNH NỒNG

Bình minh lên có nắng vàng bàng bạc, gió vờn lá trên cành đưa tiễn mùa Đông đi... Nhà vắng, xóm làng im ắng... Có nét buồn lướt nhanh trên mắt môi mụ vợ... (Muốn xua đi cái không khí hiu quạnh kia nên mụ cao hứng mở cái đĩa nhạc nghe chơi...)
... Thế là Chế Linh "rên" lên: - "Lỡ mai anh chết, em khóc nhiều không... Sao không âu yếm khi anh còn sống..."
Thế là mụ chau mày nhấn nút ngắt lời Chế Linh cái "Rụp"... Thế rồi mụ chu mỏ lên, chỉ cái loa, chửi "Chế Linh":
- Khóc mếu cái gì... mai anh chết, em thức thông ba ngày, quạt cho nguội mộ rồi mới theo "Rai" được chưa...? Sống mãi, lù lù như cái đó rách ngáng tuổi xuân người ta đến thế bao giờ... ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét