Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2021

LỊCH SỬ HỘI NHẬP TRUYỀN THỐNG VĂN HÓA THỐI NÚM

Văn hóa nước Tầu cũng giống nước Ta. Sở thích khoe Bưởi, khoe Mướp là niềm đam mê, là nỗi khát vọng dạt dào, là ước mơ được đổi sắc cuộc đời ngọt ngào, từng ngày, của các tầng lớp (Ấu Nhi Phụ Lão) mang Nữ giới tính. Bởi Tạo Hóa đã đặc cách yêu thương, ban tặng cho họ khối tài sản quý báu không gì sánh nổi là đôi nhũ hoa, gọi nhanh là cặp Vếu, gọi khác là Bưởi, là Mướp, để họ sử nó như một công cụ tô thắm tình đời và góp thêm phần tích cực vào lĩnh vực duy trì nòi giống, ngay từ sau khi Ngài tạo Thiên lập Địa. Ở một góc nhìn khác, theo quy luật duy vật thì báu vật nào trên mặt đất này không được trưng bày cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, định giá thì báu vật ấy không có giá trị. Nên việc khoe Vếu, khoe Bưởi, khoe Mướp là một nhu cầu vô cùng thiết yếu, là nét văn hóa truyền thống trên nền tảng vô cùng đúng đắn, được UNESCO bảo tồn triệt để, bền vững. Ngộ ra điều ưu ái trân quý ấy, theo bản năng, chị em đã luôn nâng niu, chăm sóc, giữ gìn, bảo vệ, mông má và tôn tạo cặp Vếu, cặp Bưởi, cặp Mướp của mình như một báu vật mang tính di truyền đồng tính thuần túy vượt thời gian, từ đời nọ cho tới đời kia. Nhưng có một điều đại kỵ bất thành văn khi khoe Vếu, khoe Bưởi, khoe Mướp thì không ai khoe phần núm, phần cuống của nó ra ngoài. (Phần núm, phần cuống của Bưởi và Mướp nhất định phải được che đi). Nếu để lộ núm, lộ cuống thì dù là Bưởi hay Mướp có đẹp lung linh cỡ nào cũng sẽ lập tức không còn giá trị và sẽ bị cộng đồng nội ngoại liên bang cực lực lên án, phỉ phui, vô cùng quan ngại: - (Điều này có một em gì đó ở Sì Gòng thời gian vừa qua, đã minh chứng). - Tại sao vậy? Tại sao lộ núm, lộ cuống thì Bưởi và Mướp không còn giá trị... ?

CHUYỆN KỂ NHƯ VẦY:

Vào thời kỳ Vua Lê – Chúa Trịnh kết bang giao với nước Tầu. Sau lần Sứ Tầu thua đau Trạng Quỳnh vụ thi Họa "Ba tiếng trống vẽ xong một con vật" thì Vua Tầu hạ quyết tâm lấy lại thể diện quốc gia Đại Khựa của mình bằng mọi giá. Một năm sau đó, nước Tầu mở lại đại hội (Cầm Kỳ Thi Họa) rồi mời các nước lân cận tiếp tục sang thi thố. Phần thi Họa lần này, Vua Tầu trực tiếp huấn luyện, tuyển chọn (Đệ Nhất Hoàng Quý Phi - Ô Nhã Thị) là người mà ông yêu thương, tin tưởng nhất, vào trường ứng thí. Vua Tầu dặn dò Quý Phi trước khi lâm trận:
- Dùng thực tài mà thắng được tên Sứ Giả Trạng Quỳnh nước An Nam thì Đại Thanh ta không thể. Nhưng có một cách để thắng hắn dễ dàng, nếu bài thi của nàng ngang điểm bài thi của hắn. Vậy nên khi vào đấu trường, hắn làm thế nào thì nàng cứ làm như vậy là được. Hắn là nam tử Đại Trượng Phu thì dù có hơn nàng là nữ nhi nơi cung cấm chút đỉnh thì An Nam cũng chẳng vẻ vang gì. Bài thi lần này ta ra đề khó hơn chút: - "Ba tiếng trống vẽ xong một đồ vật".
Ô Nhã Thị nghe xong thì õng ẹo:
- Dạ... ! Thần thiếp đã hiểu thánh ý của Hoàng Thượng rồi ạ! Nhất định thần thiếp sẽ tuân chỉ ạ!
Rồi phần tranh tài thi Họa của nước Tầu và nước An Nam đã tới. Sau tiếng trống thứ nhất, Trạng Quỳnh hô lớn:
- Ta đề nghị được cấp một chậu mực và một bản giấy Dó cỡ lớn gấp bốn.
Ô Nhã Thị thấy Trạng Quỳnh hô lên như thế thì nàng cũng hô lên:
- Ta cũng đề nghị được cấp một chậu mực và một bản giấy Dó cỡ lớn gấp bốn.
Lập tức hai thí sinh được cấp hai chậu mực và hai tờ giấy Dó bằng độ phần tư cái chiếu đôi.
Rồi tiếng trống thứ hai kêu lên cái "Rầm" phát, Trạng Quỳnh đứng phắt dậy, tụt quần, ngồi vào chậu mực.
Ô Nhã Thị thấy Trạng Quỳnh đứng phắt dậy, tụt quần, ngồi vào chậu mực thì nàng cũng đứng phắt dậy, tụt quần, ngồi vào chậu mực.
Rồi tiếng trống thứ ba kêu lên cái "Rầm" phát, Trạng Quỳnh đứng phắt dậy, ngồi vào tờ giấy Dó, rồi đứng dậy kéo quần lên.
Ô Nhã Thị thấy Trạng Quỳnh đứng phắt dậy, ngồi vào tờ giấy Dó thì nàng cũng đứng phắt dậy, ngồi vào tờ giấy Dó, rồi đứng dậy kéo quần lên.
Cả trường thi cùng ồ lên một tiếng rồi vỗ tay rầm rầm tán tụng. Nhà Vua nước Tầu ngồi trên ngai vàng, lớn tiếng hỏi vọng xuống:
- Sứ giả nước An Nam đã vẽ được vật gì?
Quỳnh thưa:
- Dạ bẩm Hoàng Thượng, thần vẽ được quả Bí Ngô ạ!
Ô Nhã Thị thấy Trạng Quỳnh trả lời như thế thì nàng cũng nhanh nhảu, õng ẹo tâu lên:
- Dạ bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp cũng vẽ được quả Bí Ngô ạ!
Nghe (Hoàng Quý Phi - Ô Nhã Thị) bẩm xong thì Trạng Quỳnh cười vang hô hố giữa trường thi như ma làm và nói rằng:
- Bí Ngôi của Quỳnh có núm, còn Bí Ngô của Hoàng Quý Phi bị thối núm, hay bị chuột gặm tha đi đâu mất rồi! Ha ha... !
Vua nước Tầu đau đớn đứng dậy, nhăn nhó kêu lên:
- Ý Trời... ! Là ý Trời... ! Bí Ngô thối núm làm Đại Thanh ta thua An Nam mất rồi... !
Kể từ đó, hễ cứ nhìn thấy trái cây gì có núm là hắn lên cơn động kinh, lăn đùng ngã ngửa ra đất, giãy dụa, uất ức đến sùi bọt mép. Rồi một lần mân mê cặp Bưởi sắp thành Mướp của Ô Nhã Thị, lúc sờ và nhìn thấy cái núm, hắn đã lên cơn uất ức cực độ, trợn mắt, băng hà.
Cũng từ đó, mọi cái núm trái cây ở nước Tầu bị mang một định kiến oan khiên, nghiệt ngã và đàn bà con gái nước Tầu chẳng ai bảo ai, họ đã tự tìm mọi vật dụng gì đó có thể để mà bao, mà bịt, mà che đi cái núm Bưởi, núm Mướp của mình mỗi khi ra đường vì sợ đàn ông của họ vô tình lên cơn uất ức cực độ... Qua nhiều thế hệ, mẹ bảo con, chị bảo em, "phải che đi cái núm" mà họ đã không giải thích cho nhau biết, phải che núm để làm gì.
Rồi văn hóa Tầu hội nhập văn hóa Ta.

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2021

DIÊM VƯƠNG XỬ ÁN "TRÙM SÒ" VỤ "TĂM NGOÁY MŨI"

Diêm Vương thăng đường, giơ tay đập xuống mặt bàn cái "Chát" phát. Ngài nghiến răng kèn kẹt, rít giọng Hổ vồ trong cổ họng, g.rừ g.rừ:
- "Wuốc-Ziệt-Kít-Tét" là thằng nào... ?
Một linh hồn đầu nhọn có bộ răng cải mả, sún mất phân nửa, dúm dó, run rẩy, đang quỳ dưới điện, lên tiếng:
- Dạ... ! Thưa Ngài. Là con ạ!
- Nhà ngươi tội gì?
- Dạ... ! Thưa Ngài, con bị oan ạ... !
- Oan tình thế nào, nói thử ta nghe?
- Dạ... ! Thưa, là do đợt dịch Cúm Tầu bùng phát vừa qua, thế giới loài người chết đông chết tây, chôn thây không kịp, con muốn làm từ thiện để phổ độ chúng sinh cho dân tộc của con ạ... !
- Wá tốt rồi! Thế là nhà ngươi có cái tâm trong sáng, có ý tưởng thiện lương, mục đích wá tốt rồi. Vậy nhà ngươi đã làm từ thiện như nào?
- Dạ... ! Con đã suy nghĩ, muốn làm từ thiện thì phải có rất nhiều tiền. Mà muốn có nhiều tiền khi chị Sao Kê đang chiếu mệnh ngành, trong thời điểm bùng dịch cấp bách thì kinh doanh trò "Ngoáy mũi" sẽ là "Hót" nhất ạ!
- MK! Hèn chi thời gian qua, người chết xuống đây nhiều như ngả rạ, mũi đứa nào đứa nấy rỗ chằng rỗ chịt như tổ ong bầu. Nhìn mũi chúng nó nhếch nhác tả tơi như hai ống cống xả thải lão hóa thì tao đã nghi rồi... ! - Khai tiếp, nhanh.
- Dạ... ! Thế là con sang nước Tầu, ghé Vũ Hán đặt mua bông gòng xả kho; qua Hà Nam đặt mua tăm tre đại hạ giá; mua ôxy già đang bán khuyến mại ở Tô Châu với cả mua xê sủi thanh lý cân lô từ Trùng Khánh ạ! Rồi con gọi mấy đứa thất nghiệp sống lang thang ở đường phố Sài Gòn về, dạy chúng quấn bông gòng vào đầu tăm tre, pha ôxy già lẫn vào xê sủi ạ! Xong rồi bơm dịch (xê-sủi-ôxy-già) vào trong lọ nhựa; Xong rồi khử khuẩn, đóng nhãn; Xong rồi sát trùng, dán tem; Xong rồi thì đem đi bán ạ... !
- MK! Thế bao nhiêu đơn vị khác nhập khẩu tăm "Ngoáy Mũi" xịn của bọn giẫy chết, được thằng WHO kiểm định hẳn hoi, họ đem về bán với giá rẻ hơn, sao họ không bán được, mà tăm đồ đểu, đồ khố bện của nhà ngươi thì lại bán như tôm tươi, đắt ngang cắt cổ chúng sinh? Ngươi đã dùng thủ đoạn bùa ngải bỉ ổi thế nào, khai thật ra mau không ông ném con mẹ mày vào vạc dầu bây giờ.
- Dạ... ! Bẩm Diêm Vương, là tại họ kinh doanh nhưng không biết dùng binh pháp ạ! Con sử Binh Pháp, không dùng bùa ngải, vì trò bùa ngải xưa rồi!
- Mày thi triển Binh Pháp vụ này ra sao?
- Dạ... ! Kế này gọi là "PHÙ THỦY BẮT MA - HOA HỒNG BỊT MIỆNG" ạ... ! Dạ thưa... ! Kế này chưa có trong "Tam Thập Lục Kế" của Tôn Tử ạ... !
Diêm Vương nghe xong thì trợn mắt, giơ tay, đập xuống mặt bàn cái "Chát" phát nữa:
- MK! Giỡn mặt tao à?
- Dạ... ! Con không dám ạ... ! Nghĩa là như vầy: - Là sau khi con chế tạo bộ đồ "Ngoáy Mũi" xong rồi thì phải nhờ bà bán bông gòng bên Vũ Hán; ông bán tăm tre ở Hà Nam; chị bán ôxy già Tô Châu và cậu xả kho hàng xê sủi bên Trùng Khánh quá bộ sang nước Vệ ngoại giao một phen cho nó có yếu tố nước ngoài ạ... ! Rồi cải tiến món bả Hoa Hồng cho phù hợp đạo nghĩa kinh doanh; Rồi đánh bóng chất lượng bộ que ngoáy cho tăng tính năng công nghệ lên tầm cao mới; Rồi thống nhất cùng với ông BÔ Ỵ, thổi giá nó lên trời cho bảo đảm dòng lãi suất tuôn trào, dạt dào bất biến rủi ro, cho thật chắc ăn từ khâu đầu vào cho chí đầu ra ạ... ! Thế là ông BÔ Ỵ dính bả Hoa Hồng, ông hăng hái, đem ngay con bả sang nhà ông BÔ BỊNH cài nữa cho có đồng minh; Ông BÔ BỊNH dính bả thì nhập cuộc ngay và luôn, thế nên nó mới hoành tá tràng như vậy đấy ạ... ! Xong rồi, con lại nhờ ông BÔ Ỵ đánh tiếp bả Hoa Hồng sang nhà ông BÔ KHỌA, xin ông BÔ KHỌA cấp cái giấy phép cho đúng quy trình luôn ạ... ! Một khi đã đúng quy trình rồi thì ông BÔ Ỵ cứ gọi là ung dung "Chỉ Định Thầu" cho bên dưới nhà con mặc sức mà NỆN ạ... ! Nhưng nếu trận đồ chỉ đơn giản như vậy thì e kế này còn nhiều sơ hở, khó qua mặt được bên HÌNH BỘ, nên con lại phải đặt bả Hoa Hồng vào cả nhà chị Đốp Mồm Loa nữa ạ... ! Chị Đốp chính thống truyền thông, dính bả Hoa Hồng phát là chị ấy Loa say sưa như hát hay luôn: - Chị ấy Loa rằng, tăm "Ngoáy Mũi" của con là siêu ưu Việt; là siêu đẳng cấp, chấn động địa cầu; là công nghệ thần tốc, vượt thời gian; là đã được WHO cúi đầu, tâm phục khẩu phục mà cấp phép; là đã có 20 nước trên thế giới đặt mua, trong đó có cả thằng Ít-ra-en mua về ngoáy mũi cho dân Do Thái của nó nữa ạ... ! Nhưng bọn ngoại bang chúng khôn như Rận, chị Đốp loa miệt mài mà chẳng có ma nào thèm đoái hoài, vậy nên con chỉ kiếm ăn được ở bên trong phần lãnh thổ của mình thôi ạ... !
- Nhà ngươi trình bầy chiêu thức rắc tăm "Ngoáy Mũi" như "Thánh Rắc Muối" và bí kíp kiếm ăn bên trong phần lãnh địa của nhà ngươi cụ thể cho ta nghe?
- Dạ... ! Thì cứ dùng kế "Bắt kẻ đầu sỏ" rồi đặt "Bả Hoa Hồng" là chúng sập bẫy ngay thôi ạ... ! Nghĩa là cứ ngoại giao với ông "Seo Xi-Đi-Xi" của Sở Tế này, xong phát, đặt "Bả Hoa Hồng"; Rồi lại ngoại giao với ông "Seo Xi-Đi-Xi" của Sở Tế khác, xong phát, đặt "Bả Hoa Hồng"; Rồi lại ngoại giao... đặt bả liên tục... vân vân & mây mây. Con đã và đang kiếm được mớ tiền kha khá, định bụng kiếm thêm tý nữa, rồi quay sang làm từ thiện phổ độ chúng sinh thì Diêm Vương cho (Hắc Bạch Vô Thường) bắt con xuống đây gấp quá! Con nghĩ là tính Ngài hơi nóng, đã hiểu lầm ý tốt thánh thiện của con rồi đấy ạ... !
Diêm Vương nghe xong, nghiến răng, đập tay mạnh xuống mặt bàn cái "Chát" phát nữa, Ngài giận giữ quát vang, làm rung chuyển một số đồ đạc bày biện trong điện Ma Vương:
- Táng tận lương tâm, tột cùng bỉ ổi. Mày nghĩ đây là đâu hả thằng súc sinh kia... ? Quỷ Sứ đâu, tống cổ nó xuống, đầy ải qua đủ Thập Điện Địa Ngục ngay cho tao. Đời đời kiếp kiếp, không được cho thằng nghiệt súc này siêu thoát, làm hại dương gian. (Hắc Bạch Vô Thường) đâu, lên bắt thằng BÔ Ỵ xuống đây ngay... À quên... BÔ Ỵ #cccc. Bắt thằng Y BỘ xuống đây ngay.
Linh hồn tên "Đầu Nhọn Răng Cải Mả" nghe Diêm Vương phán xét xong thì thất kinh, tru lên:
- Oan cho con quá Diêm Vương ơi... ! Tất cả là tại thằng Y BỘ nó xúi giục con đi làm từ thiện đấy Diêm Vương ơi... ! Cả thằng KHOA BỘ nữa Diêm Vương ơi... ! Cho con khai lại... Khẩn xin Ngài cho con khai lại... ?
Diêm Vương trừng mắt quát:
- Bãi triều.