Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

Thằng mắc dịch trong đống rơm

Bao giờ cũng thế, cứ rượu vào là ông Giáo lại chuyện như cái chợ. Bắt đầu là những chuyện thời lính chiến phong trần; chuyện thời ăn Bobo đói rã họng... Nhưng những chuyện ông Giáo kể, không lại được với Gúc-gồ. Tức mình ông quay sang kể chuyện thời "Chăn Trâu - Khố Bện". Nhưng mấy tháng nay cả làng bị phong tỏa vì mắc dịch, nhà nào cũng cứ đóng cửa im ỉm. Không ai lên tiếng cả. Tức thật... ! Ờ... ! Thế này thì tức thật... ! Tức chết đi được mất... ! #MK!Thế có phí rượu không? Có khổ tâm ông không? Đã thế, hôm nay ông kể chuyện "Thằng mắc dịch trong đống rơm". Chuyện này có mà giời biết! Anh Chí không biết, cô Nở không biết, cha con thằng Bá Kiến lại càng không biết. Cả làng "Phây-sờ-búc" này không ai biết…



- #Toshiba cái tối mười tư mùa thu chết tiệt năm ấy, tao rúc dậu chui vào vườn nhà thằng cha Bá Kiến, tính kiếm mấy quả Bưởi về cho lũ nhóc làm mâm cỗ ngắm trăng rằm ăn chơi. Vừa leo lên cây thì mụ Ba nhà lão ấy bê mâm bát đũa ra rửa. #MK! Cây Bưởi nhà lão thì nằm ngay cạnh cái giếng, cái giếng lại nằm ngay cạnh đống rơm. Tao sợ lộ nên #đél dám thở mạnh, cứ thế mà ngồi trên ấy, ôm khư khư lấy cái thân cây. Rồi tự nhiên đâu ra một bóng đen, nó từ trong bụi rậm phi thân cái rụp phát vào chân đống rơm. Mụ Ba thấy động thì bỏ mâm bát đĩa nhao theo ngay rồi quyện vào cái bóng đen ấy, sột soạt, sột soạt... Thế là hai đứa chúng nó cứ là xì sụp, xì sụp, vật lộn và vật lộn... Được một lúc rồi thì mụ Ba cứ thế mà rên lên từng cơn ư ử như chó con bú sữa, còn thằng đen kia thì thở hồng hộc như trâu cày phải nắng ban trưa.
Thằng Bá Kiến ở trong nhà, dường như sốt ruột hơn tao, nó chõ mõm, gọi vong ra:
- Rửa mấy cái bát sao lâu thế Ba ơi... !
Thằng đen ngưng thở, mụ Ba nín rên tức thì, mụ ngóc đầu lên, chu mỏ vào bên trong:
- Dạ! Em đang tắm vì bị dính nước mắm vào người thầy nó ạ... !
#MK! Từ giây phút ấy, tao nung nấu ý chí với quyết tâm nhịn đói phá rào xây tường dậu cho muôn đời sau.

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2021

SÀI GÒN DELTA-CÔ

Cô Giáo làng Phây thôi viết thơ Chị Ba Vàng thẫn thờ, bất lực. Em Cave buồn bực, hoang mang Lòng chàng phu hồ thảng thốt.

Chú Ba-gác được mùa hốt xác
Cậu "Grab" lên hạng "Shipper"
Ông Đốc-tờ bơ phờ rệu rã
Xát muối, se lòng các bà Sơ.
Doanh nhân lo ngày mai bể nợ
Phụ huynh rầu lòng, tụi nhỏ học onlie.
Lớp thầy xã, củng cố khâu Oai.
Đài phường, dường như nguồn đã xập.
Trẻ thơ thôi cười, người già nín thở
Cuối chợ đầu đường nức nở thương đau
Cố hương ơi! cháy bỏng lối về
Sì-gòng đó, chốn nương thân thê thảm...



TÌNH ĐẸP... !

 Ta cứ tưởng xuống trần chơi một thuở Đâu có nghờ dờ dật đến hôm nay Yêu nhau vật vã đêm ngày Tình dang dở đi vào thùng rác.



NHỚ VỢ THỜI MẮC DỊCH

Anh bạn dãi dầu thôi lướt "wét"
Gục trên võng lưới ngủ quên sầu.
Mơ tiếng con thơ chập chờn trưa hè vắng;
Tóc trắng, cô đơn, Mẹ ngồi chải bên thềm.
Thương cặp bưởi đào, ông ngoại cho thuở ấy
Để đã rêu phong đang độ tuổi xuân hồi.
Thấp thoáng cây đa, đò xưa, cô lái cũ,
Cặm cụi qua sông đưa đón khách đi về...
Chợt phone reo, chuông đổ, tàn giấc mộng
- Má! - "Sì gòng lại dính mấy ngàn ca"... !



Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2021

CHUYỆN Ở QUÊ

=============== (Cua đồngs - Blog) =============== Chuyện xảy ra đã lâu. Đó là một đêm khuya trăng sáng. Trên đoạn đê vắng đầu làng có một đôi tình nhân đang ngồi ngắm trăng bên đầm nước, cạnh một búi tre. Bọn chúng ôm nhau thì thầm từ lâu lắm, rồi chợt đứa con gái giục về. Đứa con trai gạ “làm một nháy nữa rồi hãy về”. Rồi hai đứa xxx. Rồi một lúc sau có tiếng đứa con gái “ui, em quên mang khăn rồi”. Đứa con trai nói “thôi lấy tạm cái quần lót của em mà lau vậy”, miệng nói tay làm luôn. Hai đứa lau chùi qua quít rồi đứa con gái vo chiếc quần lót ném xuống đầm. Tay yếu, gió to nên chiếc quần lót của nó mắc lên cành tre. Hai đứa rúc rích cười, thằng con trai nhìn quanh tìm được một hòn đá, nó nhằm chiếc quần lót ném một phát. Hòn đá ném trúng cái quần và kéo nó bay theo một đoạn khá xa, rồi rơi tòm xuống nước, còn cái quần lót thì bị mắc lại trên mấy cành dong tre trước đây người ta thả xuống để ngăn bọn bắt cá trộm. Đứa con gái nhõng nhẽo “giờ em đi đường mặc váy mà không có quần lót thế này à”. Thằng con trai cười hềnh hệch “để thế cho nó mát. Có cái gì bay mất đi đâu mà sợ”. Hai đứa hì hục đẩy chiếc xe máy lên mặt đê rồi nổ máy. Đèn phanh sáng lên, soi rõ cái biển xe thành phố. Đứa con gái kéo váy ngồi lên phía sau, chiếc xe rồ máy đi xa dần rồi mất hút…


Ngày hôm sau, lão Giáp là người đầu tiên thấy một chiếc quần lót ren màu hồng giắt ở cành dong tre giữa đầm. Lão định bụng khi nào xong buổi làm đồng về thì khoe với hội thuốc lào của lão. Nhưng buổi trưa khi lão về làng thì đã thấy cả làng đang xì xào về cái sự quần lót ren rồi. Nhất là đám đàn bà, bỏn chạy như đàn kiến gặp nước, hễ gặp nhau là chụm đầu thì thầm, rồi cười hi hí, rồi lại tách nhau ra mướt mải chạy tiếp. Chuyện về tung tích của cái quần lót bỗng dưng trở thành chuyện được nói tới nhiều nhất trong làng. Đám đàn bà thì tìm mọi cách bóng gió chứng tỏ rằng cái quần đó không liên quan đến mình, còn đám đàn ông thì qua việc bóng gió ấy, bỗng dưng nhiều lão chợt nhận ra trước giờ chẳng biết vợ mình mặc thứ quần lót gì. Đám trai tráng thì cứ gặp chị em là lại tủm tỉm cười đầy vẻ ý nhị, như thể muốn nói rằng mình đã biết chị em đang mặc gì bên trong rồi. Rồi bắt đầu từ hôm đó trong làng có một đợt sóng ngầm nổi lên. Mụ Tí thì kể với mụ Sửu chuyện có lần mụ nhìn thấy mụ Dần len lén mua quần lót ren ở ngoài chợ. Mụ Mão thì kể có lần nhìn thấy mụ Thìn nửa đêm chui vào lều cá của lão Ất, mụ Tị thì kể rằng mụ Ngọ trông đạo mạo thế mà dâm lắm, toàn đi dê mấy lão một lúc… Mụ Mùi thì vừa mới hôm trước tỉ tê chê mụ Thân đĩ tính thì ngày hôm sau người ta đã thấy mụ bị chồng táng vều cả mồm vì bị lộ tội mụ đong đưa với giai. Có mụ thì vừa kể chuyện thấy mụ Dậu chổng mông cho lão Bính xx ở bờ rào đêm hôm trước thế nào thì hôm sau lại bị mụ Tuất bóc chuyện mụ với lão Đinh dập nhau trong chuồng trâu ra sao… Thôi thì đủ mọi thứ chuyện tưởng chừng đã được giấu kín bỗng dưng bị các mụ khui hết ra. Không khí trong làng bỗng nhiên trở nên giống như những ngày thời đấu tố, mọi người tự nhiên nhìn nhau đầy dò xét và nghi kỵ. Mọi chuyện chỉ lắng đi khi lão Mậu, trong một buổi chiều ngồi dưới bụi tre hút thuốc lào và ngắm cái quần lót phất phơ giữa đầm cùng với hội hưu trí của lão như thường lệ, thì bỗng dưng phát hiện ra một điều rất quan trọng. Đó là cái quần lót kia vốn rất nhẹ, không ai có thể ném ra xa tít thế kia được. Mà đã không phải người làm được thì ắt là chỉ có thần mới làm được. Khi lão nói ra điều này, cả hội mới ồ lên thán phục, y như thấy một đỉnh cao trí tuệ vừa giáng trần. Thế là một thời gian sau, ở ven bờ đầm chẳng biết ai đã dựng lên một cái miếu thờ, bên trong có bày trang trọng một cái hộp rất đẹp, chẳng nói thì ai cũng biết trong cái hộp đó đựng cái gì. Dân làng rất chăm chỉ cúng bái vì người nọ đồn với người kia rằng thần trong miếu rất thiêng, ai cầu gì là ắt được nấy. Có điều cả làng không ai để lộ ra vị thần ấy tên là gì. Về sau dân quanh vùng nghe tin miếu thiêng đến ké lại càng không biết.

CHUYỆN LƯỢM THỜI MẮC DỊCH

Hai con Rận tâm sự với nhau. Một con nói: - Tao sống trên bộ râu của thằng cơ trưởng lái máy bay, được đi khắp nơi, vui vãi. Nhưng mỗi lần tầu bay đáp xuống thì thằng cha này nốc rượu nhiều quá, làm tao phê lòi. #QuệnmáSìGòng - Có lần xỉn mấy ngày chưa tỉnh. - Thì tao kêu mày chuyển nhà sang "râu" con tiếp viên đi, chỗ đó vừa ấm lại vừa thơm mùi mắm cá truyền thống, sao mày không nghe... ? - Thì tao nghe lời mày rồi đó. Nhưng chuyển qua đó được mỗi đêm, sáng hôm sau đã lại thấy mình dính #cmn trên râu thằng cơ trưởng... Thế mới đau-xì-cau... !!!