Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

Thằng mắc dịch trong đống rơm

Bao giờ cũng thế, cứ rượu vào là ông Giáo lại chuyện như cái chợ. Bắt đầu là những chuyện thời lính chiến phong trần; chuyện thời ăn Bobo đói rã họng... Nhưng những chuyện ông Giáo kể, không lại được với Gúc-gồ. Tức mình ông quay sang kể chuyện thời "Chăn Trâu - Khố Bện". Nhưng mấy tháng nay cả làng bị phong tỏa vì mắc dịch, nhà nào cũng cứ đóng cửa im ỉm. Không ai lên tiếng cả. Tức thật... ! Ờ... ! Thế này thì tức thật... ! Tức chết đi được mất... ! #MK!Thế có phí rượu không? Có khổ tâm ông không? Đã thế, hôm nay ông kể chuyện "Thằng mắc dịch trong đống rơm". Chuyện này có mà giời biết! Anh Chí không biết, cô Nở không biết, cha con thằng Bá Kiến lại càng không biết. Cả làng "Phây-sờ-búc" này không ai biết…



- #Toshiba cái tối mười tư mùa thu chết tiệt năm ấy, tao rúc dậu chui vào vườn nhà thằng cha Bá Kiến, tính kiếm mấy quả Bưởi về cho lũ nhóc làm mâm cỗ ngắm trăng rằm ăn chơi. Vừa leo lên cây thì mụ Ba nhà lão ấy bê mâm bát đũa ra rửa. #MK! Cây Bưởi nhà lão thì nằm ngay cạnh cái giếng, cái giếng lại nằm ngay cạnh đống rơm. Tao sợ lộ nên #đél dám thở mạnh, cứ thế mà ngồi trên ấy, ôm khư khư lấy cái thân cây. Rồi tự nhiên đâu ra một bóng đen, nó từ trong bụi rậm phi thân cái rụp phát vào chân đống rơm. Mụ Ba thấy động thì bỏ mâm bát đĩa nhao theo ngay rồi quyện vào cái bóng đen ấy, sột soạt, sột soạt... Thế là hai đứa chúng nó cứ là xì sụp, xì sụp, vật lộn và vật lộn... Được một lúc rồi thì mụ Ba cứ thế mà rên lên từng cơn ư ử như chó con bú sữa, còn thằng đen kia thì thở hồng hộc như trâu cày phải nắng ban trưa.
Thằng Bá Kiến ở trong nhà, dường như sốt ruột hơn tao, nó chõ mõm, gọi vong ra:
- Rửa mấy cái bát sao lâu thế Ba ơi... !
Thằng đen ngưng thở, mụ Ba nín rên tức thì, mụ ngóc đầu lên, chu mỏ vào bên trong:
- Dạ! Em đang tắm vì bị dính nước mắm vào người thầy nó ạ... !
#MK! Từ giây phút ấy, tao nung nấu ý chí với quyết tâm nhịn đói phá rào xây tường dậu cho muôn đời sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét