Thứ Hai, 28 tháng 9, 2020

CHUYỆN CON RẮN

 

Một con rắn băng qua đường và bị chiếc xe máy của hai tên cẩu tặc cán qua lưng. Nó quằn quại, đau đớn với vết thương và cầu cứu sự giúp đỡ của người qua đường.
Con rắn gặp người nông dân, nó cầu xin ông giúp đỡ mà nói:
- Hãy rủ lòng từ bi cứu tôi... ???
Người nông dân đáp lại lạnh lùng:
- Cứu cái loại vô ơn như mày để tao lên ban thờ ăn chuối cả nải à... ? Xin lỗi mày... ! Chuyện "Ông nông dân và cụ tổ nhà mày" tao đây nghe kể từ thời cổ tích nhá... ! - Nằm đấy chờ chết đi con.
Nói đoạn, bác nông dân vác cuốc, bước vội xuống đồng.
Con rắn vô cùng thất vọng, thì lúc đó, lại có một bà buôn đồng nát đạp xe đi ngang qua. Nó cũng cầu xin bà ta cứu nó. Nhưng người buôn đồng nát cũng trả lời con rắn rất vô tình, nghiệt ngã:
- Cứu cái loại vô ơn như mày để tao xuống âm phủ, gặp ông Cụ, đoàn tụ sớm à... ? Xin lỗi mày... ! Chuyện "Lão thương gia với cụ Tổ nhà mày" bà đây thuộc lòng từ thời cổ tích nhá... ! - Nằm đấy chờ chết đi con.
Nói đoạn, bà đồng nát liền cất tiếng rao "Ai đồng lát dép dách bán đơi... !".
Con rắn càng lúc càng đau đớn thất vọng vô cùng, nó thầm nhủ: - Mình phải gắng chịu đựng; phải kiên nhẫn sử "bài Lợi Lộc" của cụ Tổ để lại; phải lừa lũ người tham lam này bằng được thì may ra mới giữ được tính mạng. Số mình không thể tận ở đây. Cụ Tổ có linh thì về cứu giúp con... vv...&...mm.
Bất ngờ, lúc này anh Chí nhà ta cũng dặt dẹo đi đâu đó ngang qua. Nó cầu xin anh Chí mà nói:
- Kính chào người anh hùng Chí đại hiệp sĩ. Món hời trước mắt xin ngài đừng bỏ qua.
Anh Chí ngật ngưỡng, khật khưỡng, gầm gừ:
- Bỏ qua là bỏ qua thế #đél nào được. Hời dư lào, mày lói thử tao nghe... ?
Con rắn liền nói:
- Tôi đã ra nông nỗi này thì không còn mong gì được sống. Chỉ tiếc tấm da này, không làm được lợi cho ai.
Anh Chí nhăn mặt đớp lời:
- Lợi cho tao, nhưng da của mày rách #cmn rầu thì "bán ai mua ?".
Con rắn bèn nói:
- Ông chỉ cần mang tôi về, băng bó cho đến khi tấm da của tôi lành lại thì ông có thể lấy da tôi đem bán cho thằng Lý Cường làm ví. Nọc độc và mật của tôi khi ấy ông có thể bán cho lão Bá Kiến lấy tiền uống rượu, nuôi mụ Ba nhà lão ấy nữa vì chúng rất quý. Nhưng ông phải lấy lúc tôi khỏe mạnh thì mới có giá.
Mắt anh Chí sáng lên:
- Mày vừa phọt cái từ gì (Rượu; Rượu) ở mồm ra đấy, mày nói lại ông nghe cáy... ?
Và không để con rắn trình bầy gì thêm, anh Chí liền đập cái vỏ chai nhựa xuống đường cho gió thổi lăn lông lốc rồi gằn giọng:
- (Mẹ cha con Nở...) Tiền ít hay tiền nhiều thì ông mày cũng chỉ để uống Rượu thôi nhá... !; (Mẹ cha con mụ Ba nhà thằng cha Bá Kiến...) Tiền ít hay tiền nhiều thì ông cũng chỉ để vỗ cho mày béo sưng béo xỉa lên thôi nhá... ! Da con này rách hay lành thì cũng #đél liên quan gì đến món xào sả ớt của con Nở Vũ Đại đâu nhá... ! Thịt với xương con này dẫu có nát hay tan thì cũng #đél ảnh hưởng đến món cháo hành ninh nhừ của con Nở Vũ Đại đâu nhá... ! Kể cả nọc độc với mật của mày dù yếu hay khỏe thì ông cứ pha thẳng vào rượu rồi gọi lũ bạn đến nhậu cho ló phê nhá... ! (Mẹ cha con Nở...) Lừa thế #đél nào được bố... (Mẹ cha con Nở... à quên con Tỵ).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét