Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

KHỈ CAO TỔ

Ngày xưa, ở một khu rừng nọ, chim thú muôn loài chung sống vui vẻ hòa thuận thương yêu nhau. Mỗi năm, chúng lại tổ chức một đại hội võ lâm để tìm ra chức vụ "Thánh Quân Minh Chủ - thủ lĩnh núi rừng". Bỗng dưng năm ấy, loài Khỉ tinh quái nổi dã tâm, dùng thủ đoạn đê hèn, hạ độc các anh hùng tham gia đại hội mà dành lấy vương miện Giáo Chủ... Khỉ Cao Tổ lên ngôi là quy hoạch luôn hệ thống "Hoa Quả Sơn" làm cấm cung để ăn chơi phè phỡn trác táng, bỏ mặc bàn dân thiên hạ thê thảm trong đại họa thiên nhân tai. Mãn khóa, nó lại nghĩ ra một kế để chiếm đoạt ngôi báu béo bở ấy vĩnh viễn cho dòng giống của mình mà đặt ra thể lệ cuộc thi: - "Ai đu cây giỏi nhất - được quyền thống trị muôn loài".
- Giống Cá ngu đần sống dưới suối sâu, biết phận mình chẳng bao giờ leo được lên cây nên cử "Tôm Thông Thái" tham gia đại hội... Tôm hý hửng ôm mộng ước tràn đầy nhập cuộc nhưng bị loại ngay từ vòng đầu tiên nên uất ức "lộn cứt lên đầu" mà chết.
- Chim muông trên Trời thấy tâm địa độc ác của Khỉ thì dáo dác hoang mang tìm đến "Cú Giáo Sư" cầu kiến... Cú vác Kinh Dịch ra soi rồi ngửa mặt lên Trời xem Thiên văn thấy đến mùa "Quýt Châu Phi" triều đại loài Khỉ mới bị diệt vong do vỡ nợ nên sợ hãi bay vút vào màn đêm sống đời ẩn dật.
- Dê Cụ buồn bã gọi thằng con trai đầu lòng đến bên giường bệnh nhắn nhủ rằng: - "Chừng nào rừng khô lá trụi thì hãy dừng cuộc chới với chị em mà vác tù và đi lo chuyện bao đồng" - nói rồi Cụ Dê ngậm ngùi viên tịch.
- Sư Tử, Hổ, Báo cùng bầy Sói thì nung nấu ý chí hành thích Khỉ nhưng lại mải mê tranh giành cuốn "Kiếm Phổ Tịch Tà".
... Kể từ đó, khu rừng chìm đắm trong cảnh "cướp giết hiếp" hỗn loạn triền miên cùng với những thảm họa thiên nhiên tàn khốc, tàn khốc và tàn khốc...


Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

SÁNG HÔM ẤY... SÁNG GÌ?

Thập niên 80-90, trụ sở đội thuế của thành phố hoạt động mạnh, đội đóng quân ngay bên đầu dốc cầu Treo (phía nội thành Nam Định). Cây cầu treo khi đó được mệnh danh là cầu treo lớn nhất Việt Nam và cũng là cây cầu huyết mạch đi xuống 6 huyện miền biển của tỉnh, nên ngày và đêm, người, xe qua lại tấp nập, tấp nập và tấp nập...
Cán bộ nhân viên đội thuế khi ấy có khoảng hơn chục ông, quanh năm ngày tháng cứ ăn xong thì thay phiên nhau đi đuổi bắt, khám xét, tịch thu, ghi chép giấy phạt... Thôi thì đủ các loại hàng hóa, nào là từ bịch mắm tôm đến cái bong bóng rượu, từ mớ giấy vàng mã đến những gói thuốc nhuộm linh tinh... rất nhiều, rất nhiều và nhiều không kể xiết... Đêm nào nơi đây cũng có tiếng khóc lóc van xin, kể lể hoàn cảnh này nọ, nghe ai oán não nề... Chỉ may mắn cho những người buôn bán (con cá, lá rau buồng cau, nải chuối...)
- Rồi một sớm như những sớm tinh sương, sau tiếng còi tầm chào ngày mới của nhà máy Dệt kết thúc là thằng nhóc chạy ra đầu dốc, hóng bố đi làm về từ ca đêm... Sáng hôm ấy trời lạnh không mưa, thằng nhóc miên man với dòng người và xe nhộn nhịp qua lại dưới ánh đèn cao áp đang yếu dần thì thấy một người đàn bà trạc tuổi tứ tuần, thân hình khắc khổ, bà ta choàng mảnh nilon nhàu nhĩ trên người như kiểu dũng sĩ mặc áo bào trong phim chưởng Cái Bang, trên đầu bà ấy đội cái thúng, cũng trùm tấm nilon, nhếch nhác đi vào thành phố vẻ nặng nề khó nhọc. Thằng nhóc đồ chừng, bà ta khó thoát qua "cửa ải" này vì thấy mấy ông "phòng thuế" đã ngồi "cú dòm" bên lề đường từ rất sớm. Tức thì, một trong các ông ấy đứng dậy, cài lại cái băng đỏ trên cánh tay theo thói quen rồi bước thật nhanh đến trước mặt người đàn bà:
- Hàng gì? Yêu cầu chị cho kiểm tra.
- Chẳng có gì mà phải kiểm tra, hàng của tôi, ông không kiểm tra được: - Người đàn bà trả lời gắt gỏng.
Thằng nhóc đứng gần ngạc nhiên, thầm phục người đàn bà vẻ quê mùa nhưng hơi bị "Ji-gân".
- Yêu cầu chị đưa hàng vào đội, cho chúng tôi kiểm tra: - Ông "phòng thuế" nói lại lần nữa như ra lệnh.
- Là kứt cũng kiểm tra à? Tôi không vào.
- Cứt cũng kiểm tra: - Vừa nói, ông "phòng thuế" vừa giơ tay kéo cái thúng trên đầu người đàn bà xuống... Thế là người đàn bà giận giữ úp chụp cái thúng lên đầu ông "phòng thuế"... thế là kứt loãng sột sệt chảy tóe loe từ đầu tới chân ông "phòng thuế"... Kinh quá!... Thế là mọi người kéo đến vây quanh, ai cũng lấy tay khua khua trước mũi xem ông "phòng thuế" đang đứng im như tượng mà cười, mà nói năng, chỉ trỏ... Người đàn bà thì lẳng lặng đi về phía bên kia cầu. Thằng nhóc thấy ông "phòng thuế" lúng túng rét run trong nhơ nhớp mà không có ai giúp đỡ... Thế là đường Tô Hiệu tắc nghẽn... thế là bọn móc túi lại được dịp hoành hành... có những tiếng kêu thất thanh "cướp cướp..." cùng tiếng còi "tờ roét, tờ roét..." của mấy chú công an đồn 3 pha lẫn tiếng chửi nhau chí chóe của mấy bà mấy cô cùng khu phố đi trực lấy nước từ hồi đêm vì bỏ xô thùng ở vòi nước công cộng mà đi xem ông "phòng thuế"...
... Rồi thằng bé lớn lên cùng với những đổi mới, đổi mới và đổi mới... Khi nghĩ về tuổi thơ, thi thoảng nó lại nghĩ về người đàn bà đội kứt vùng lên của BUỔI SÁNG HÔM ẤY... và hỏi đời: - SÁNG GÌ?