Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Giỗ Cha 2014

Feast of the Body and Blood of Christ !!!

The sins of my youth and my frailties remember not; in your
kindness remember me, because of your goodness, O LORD.
All the paths of the LORD are kindness and constancy toward
those who keep his covenant and his decrees. For your name’s
sake, O LORD, you will pardon my guilt, great as it is.
O God, by whose mercy the faithful departed find rest, bless
this gravestone with which we mark the resting place of Giuse Quỹ Nguyễn Văn.
May he have everlasting life and rejoice in you with your
saints for ever.
We ask this through Christ our Lord... Amen
Eternal rest grant unto he, O Lord !!!

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

ƠI !!! ... ANH DỤC !!!

Gần tháng tạm trú trong Bệnh Viện !
Gấu theo thằng Đài Loan !
Hai dân chơi 9x của mình phải tự chăm lo cửa nhà, học hành... Cũng không đến mức tệ như mình tưởng.
Thằng bé đang ôn thi vào lớp 10... Mình về, chúng nó mừng... Thằng lớn khoe:
- Bố ạ ! Em "Đ" chưa kịp thi đã đỗ "mất" một trường !
- Thế là thế nào ?
- Đỗ "GD thường xuyên" Bố ạ ! ... Còn "GD liên tục" nó vẫn đang đi ôn Bố ạ ! ... Có giấy báo nhập học hẳn hoi rồi Bố ạ !!!

Chị Tôi !

Chị gái cả của mình, thời bao cấp là thủ kho nhà Máy Xay (số má đó nha !). Anh Rể (chồng chị) là dân lái xe cùng nhà máy. Ngày ấy xã hội không có phong trào "Ăn" như bi giờ, nên khi về hưu gia đình chị vẫn nằm trong diện dân "Đít Chõ" của Thành Phố. Ngày ấy Anh Chị cũng mới chỉ có 2 đứa cháu gái; chúng nó sàn tuổi mình; Anh Rể rất hay gọi chúng là "Vịt giời"...
- "Con Vịt giời nào đi mua cho Bố túi lạc đây nhể ?"; "Con Vịt giời nào đi mua cho Bố túi thuốc lào đây nhể"...
Một hôm ngồi ăn cơm nhà anh chị. Bố mình nói với anh Rể:
- Anh Chị đẻ thêm thằng cu cho mấy nữa nó đánh Tầu.
- Dạ ! Thưa Thầy. Chúng con cũng muốn, nhưng sợ tổ chức Đảng Nhà Máy họ kỷ luật Thầy ạ !
- Đảng kỷ luật chết người rồi à ? - Bố mình hỏi.
- Dạ chưa... ! Nhưng ... !!!
- Nhưng gì ? Thích cứ đẻ...
- Dạ vâng... ! Chúng con xin phép Thầy.
Mình chẳng hiểu gì lắm. Chỉ thấy anh Rể hơi kỳ là có cái gì cũng : "Con xin phép Thầy"...
... ... ...
Khoảng năm sau anh Rể về báo tin:
- Thưa Thầy ! Nhà con mới sinh cháu trai ! Xin Thầy đặt tên cho cháu...
- Như ý chưa ? - Bố mình hỏi.
- Như ý rồi Thầy ạ !
- Anh đẻ được thì tự đăt tên cho nó đi...
- "Như Ý" được không Thầy ? ... Nguyễn Như Ý có được không Thầy ?... Xin phép Thầy cho con được đặt tên cháu là Như Ý ... !!!
Thấy mọi người vui vẻ. Mình chẳng hiểu gì lắm. Vẫn thấy anh Rể hơi kỳ là có cái gì đó cũng : "Con xin phép Thầy"...
... ... ...
Anh mình mất vì căn bệnh ung thư khi mà cái thằng Như Ý nó chưa được tròn 5 năm quân ngũ...
Vậy mà giờ nó cũng đã lấy được vợ, sinh được thằng con trai in hệt như nó hôm nào.
Những ngày qua mình nằm viện, sáng nào nó cũng lật đật mang cháo mẹ nó nấu vào cho mình rồi mới vội vàng về đơn vị trực chiến ...
Mấy ngày qua vì mình, không biết nó bị kỷ luật gì không... ???

MỔ BỤNG !

1h30 ! - Chúng lặng lẽ kéo 2 tay mình dang ra cột chặt vào 2 cái thanh đỡ như hình thập giá trên bàn mổ. Có tiếng dao kéo, kim loại va vào nhau loảng xoảng trong không gian đêm im lặng...
Định vị xong cái mũi kim luồn có gắn Rumine trên cổ tay mình. Ông bác sĩ già nhất trong kíp mổ, vừa thực hiện các động tác thoăn thoắt vừa lên tiếng hỏi:
- Anh Nam cân nặng bao nhiêu ?
- Dạ ! khoảng năm ba, năm tư.
- Có chơi bời gì không ?
- Dạ ! có một vài thứ !
- Khỏe nhờ ? ... Sở trường món gì ?
- Rượu với món “Ta”.
- Ôh ! giống tôi... Sắp mổ, có lo sợ gì không ?
- Dạ ! Sợ bác sỹ quên dao trong bụng.
- Thi thoảng thôi ! Mà lỡ quên, tớ mổ lấy lại chứ không lấy gì để mổ cho người khác...

Rồi từ đó, chẳng còn biết cái mẹ gì nữa, cho đến khi thấy thấp thoáng bên cửa sổ có một vài bóng áo trắng bệnh nhân đi lại nặng nề...
Trời sáng !!!

Trong cơn đau mơ màng, nhìn giường bệnh kế bên. Thấy con bé như sinh viên mới ra trường, ăn " cặp đít chai có gọng " to tổ bố, hai tay nó luôn nhí nhách, lúi húi úp mặt vào cái Iphone, in hệt con cháu gái mình ở nhà. Mình gượng hỏi nó:
- Tình hình Biển Đông hôm nay thế nào vậy em ?
Con Mẹ nó ngồi bên cạnh, nhanh nhảu trả lời thay:
- Nó không quan tâm đâu Chú ạ !
Thằng bệnh nhân giường ngoài (trạc tuổi mình) ngổm đầu ngay dậy:
- Đánh rồi ! Nó đánh rồi ! Hôm nay nó đâm chìm một tầu cá của mình, một người chết... mình vẫn đang kiên quyết phản đối...
- Sao cái thằng Trung Quốc ấy nó lại khốn nạn thế nhỉ ? Nhà nó, nó không ở, sang ăn cướp lại còn đánh người ta như vậy: - "Mẹ con bé 
đít chai có gọng " nói vọng ra.
Chợt có tiếng như xé vải của con Điều Dưỡng:
- Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài ! ... Đến giờ Bác Sĩ khám bệnh !
Lát sau ba bốn Bác Sỹ với hàng chục Điều Dưỡng, Y Sinh cùng vào...
"Con bé
 đeo cặp đít chai có gọng" vội để cái ĐT xuống giường đứng dậy... Một thằng cầm luôn, đút túi, biến mất... Khi các BS thăm khám xong cho bệnh nhân, cùng mọi người ra khỏi phòng, cũng là lúc con bé kêu toáng lên mất ĐT... (mình biết là mình đã nhầm vì tưởng thằng cầm cái ĐT kia là người nhà con bé).
... ... ...
Sau 3 ngày nằm im bất động, đau như tù Côn Đảo bị Pháp tra tấn mà nghe mọi người bàn tán chuyện Biển Đông như những học giả chợ Trời... mãi mà không thấy có tin tức gì mới... Mình gắng bò dậy hỏi Gấu:
- Sao dám kí giấy cho người ta mổ bụng anh vậy ?
- Tại anh hay nói "Cái gì không sửa được nên vứt bỏ sớm. Để lâu nó lây lan thành lỗi hệ thống..."
- Nhưng phải thông qua ý kiến của tôi chứ ?
- Mấy khi mới được phát huy tối đa quyền làm chủ khi người nằm xuống ?
- Rồi ! Gan to... !
... Mệt mỏi, chẳng muốn nói chuyện nhiều...
Hôm nay trong phòng có thằng ra viện. Trong khi chờ làm thủ tục xuất viện, nó đến chào, động viên mình rồi hỏi:
- Anh mổ có Bảo Hiểm không ?
- Có !
- Đỡ hơn em... Chắc anh chỉ mất tiền phong bì là nhiều thôi !
- Phong bì Chú hết bao nhiêu ?
- Hai củ anh ạ ! Luật ở khoa này là 2 củ ! Nhiều hơn được phục vụ tốt hơn...
Nghe thấy thế, "Mẹ con bé đeo 
cặp đít chai có gọng" liến thoắng nói vọng sang:
- Mẹ Chị cũng vậy, vừa mổ xong là nó gọi lên luôn.. Mình cảm ơn... nó bảo "tùy tâm"... Đưa triệu rưỡi, nó không nghe, cuối cùng vẫn phải đưa thêm, lại còn bị trách là không chịu tìm hiểu giá chung... Với lại mỗi lần Bà Cụ kêu đau, mình gọi nó, là cứ phải tống cho nó thêm một tý nó mới đến xem cho... Nhà Chú cũng vậy còn gì... Mà Chú này: Sao cái nghề "Cao Quý" giờ nó lại đểu thế nhỉ ? Nó trưng cái biển, ghi giá cả mổ xẻ rõ ràng, mà không ghi luôn "giá" cái phong bì cho nó sòng phẳng, dễ hiểu vậy Chú... ?
Mình cười:
- Vâng ! "Có Học" với "Cao Quý" giờ nó phải thế, phương pháp thực hiện nó phải Trừu Tượng, thì nó mới thể hiện được tính Nhân Văn... Chị ạ !
- Vâng ! Nhưng tôi cứ thấy nó giẻ rách thế nào í. Như cái nghề của tôi... Tôi nói thốc lên phát 35 ngàn một kg cá... người ta trả 10 ngàn, tôi bán mà có đòi thêm xu nào? Người mua thì họ cũng OK gác măng giê, lăn tăn chi đâu ...
- Vâng ! Thì Chị cũng đã cân thiếu cho người ta vài gram, như vậy phương pháp nó cũng rất Trừu Tượng, nó cũng rất Nhân Văn đấy... Chị ạ ! Nghề của bà Chị cũng "Cao Quý" đấy chứ... !!!
Cả phòng cười ồh !!! ... Con mẹ ấy nói tiếp:
- Không ngờ gặp được chú bệnh nhân vui tính... Nhưng Chị nghĩ, chỉ có cái nghề này là chúng nó mới ăn của người gặp hoạn nạn thôi ! Tôi khuyên các con của mình theo nghề khác... Chết nó dễ nhắm mắt Chú ạ... !!! ...

- Thôi ! để lát nữa em kể chuyện "Bệnh Đức" cho chị với mọi người nghe nha... nằm tý đã, lại đau rồi !!!
... ... ...
Thằng cu em đứng dậy chào tạm biệt cả phòng, hẹn gặp lại mình ở cái cửa hàng sửa chữa TV-ĐT giữa ngã tư Chơ Gạo của nó...

Hai thằng giường phía bên ngoài lại bắt đầu chuyện cái Giàn Khoan ...