Thứ Năm, 28 tháng 7, 2022

CỎ MĨ

Ở khoa NGHIỆN CHẤT của một bệnh viện TÂM THẦN TỈNH.

Khi tôi đến thì nó ở đây đã lâu rồi! Nó chừng 23>25 tuổi, dáng công tử thư sinh hiền lành, mắt vô hồn, mồm luôn lẩm bẩm "Cho cháu về nhà; Xin cho cháu về nhà"...
Đêm nay, sau cơn sốt rét kinh hoàng, tôi tỉnh dậy (đã hơn 1h), mệt mỏi trùm chăn ra ngồi ban công hút thuốc lá. Nó đến bên lúc nào không biết:
- Chú cho con xin điếu thuốc?
Tôi hỏi:
- Bác sỹ có cho hút không?
- Có ạ! Nhưng hút ít thôi!
- Ừ hút đi...
Nó nhẹ nhàng ngồi xuống, châm lửa hút vài hơi thuốc rồi dập...
Thấy nó cứ ngồi im không nói gì, tôi hỏi:
- Con chơi bời kiểu gì để đến nỗi phải vào đây?
- Dạ! Ban đầu con chỉ theo bạn hút thuốc lá điện tử mấy lần rồi hút cỏ Tobaco mấy lần, vậy thôi... ! Có nghiện ngập gì đâu.
- Đã có vợ con chưa?
- Dạ có rồi! Có một con trai 2 tuổi.
- Bố mẹ làm gì?
- Bố con chết rồi! Mẹ buôn bán tạp hóa.
- Bây giờ con thấy trong người thế nào?
- Dạ! Không tả được vì có lúc nó nóng râm ran như lửa và bồn chồn như muốn c.hết quá mà không sao c.hết được ạ!
Im lặng một lúc, nó bắt đầu hát lời tình ca như đọc một bản RAP vũ trường nào đó, rồi đứng dậy cứ thế mà đi quanh hành lang khu điều trị như một bóng ma... Rồi nó tru lên những tiếng man dại như của Sói hoang trong rừng sâu, nghe đến rợn người... Rồi có một bệnh nhân ở một phòng khác đi ra, khoác tay nó... Rồi hai đứa cứ thế vừa đi vừa múa như đôi bạn thân lê bước thâu đêm trong công viên...
Hôm sau, mẹ nó đến thăm, mang theo đủ thứ đồ ăn vặt. Mắt nó vẫn vô hồn, mồm lẩm bẩm "Cho con về nhà; Mẹ xin cho con về nhà". Hai mắt người đàn bà đang độ tuổi hồi xuân đã sưng húp vì khóc nhiều, chị ôm vai con nghẹn ngào vỗ về:
- Con ngoan, ở đây nghe lời bác sỹ, nhà mình sắp bị bọn xã hội đen đến phá mất rồi! Con còn nợ chúng nó mấy trăm triệu, mẹ không còn tiền để trả, vợ mày bế con về bên ngoại nhà nó rồi, nó còn phải đi làm để lấy tiền mua sữa cho con... Con ngoan, ở đây nghe lời bác sỹ, bây giờ mẹ phải về để cho bọn xã hội đen chúng nó hẹn đến g.i.ết đây. Mẹ cũng chẳng muốn sống nữa đâu.
Rồi người đàn bà lau nước mắt, cúi đầu bước nhanh ra phía cổng. Nó còn đứng lên, mắt vô hồn dõi theo: - "Cho con xin về nhà; Mẹ xin cho con về nhà".