Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2022

GÓC Ô UẾ ... !

Sáng nay ngồi trong quán "Cháo Canh Tiết Lòng" nghe dân tình xôn xao bàn tán về một bài viết có tựa đề "LỖ THỦNG THỜI GIAN" không phải là văn cũng chẳng phải là thơ của tác giả Nguyễn Hữu Hồng Minh - Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam". Thấy ông thợ cầy, bản tính nóng nảy, bộp chộp bảo vầy:
- Như công thức "Một tiểu + năm lã" là lý tưởng tưới tốt cho cây cối đã có từ rất lâu đời trong nghề của tôi. Thằng cha này đái trực tiếp #cmn vào như vậy thì cây chết là cái chắc.
Ông thợ xây bàn bên chõ mồm sang góp lời:
- Văn chương nghệ thuật thời khí gió thổ tả, càng ngày càng ô nhiễm mất vệ sinh quá thể. Cứ phải xịt cồn, rắc vôi bột rồi tống hết xuống bể phốt, đậy nắp.
Ông chủ vườn lan cười khoái trí:
- Đột biến các bác ơi... ! Cứ cái gì đột biến là quý, là độc đáo, là có giá. Tống xuống bể phốt thì phí quá!
Ông chủ quán "Cháo Canh Tiết Lòng" lếu lều:
- Các bác cứ bình tĩnh tọa đàm, cứ coi như hôm nay nhà em hết hàng, chỉ còn toàn ớt với rau thơm chấm nước mắm làm mồi cho các bác nhậu... (Cay cay một chút, hăng hăng một chút, khăm khắm một chút...) Nhưng nó là hương vị ẩm thực thiên nhiên, các bác cứ từ từ xơi.
Ông Giáo hưu trí già lau lau mồm bằng giấy chùi, buồn rầu, đứng dậy thanh toán tiền, trễ kính, nói bâng quơ:
- Tôi giã từ bục giảng, về úp mặt vào sông quê để nghiên cứu văn học đương đại đến độ bạc trắng mái đầu như vầy rồi mà vẫn không đủ trình dùng nghệ thuật để diễn tả viễn cảnh "Một linh hồn treo trên cọng lông háng của em gái làm điếm" ... MK! - Tởm lợm đến thế là cùng.
Thấy thằng cha thầy cúng trẻ tuổi ngồi bàn bên cứ tủm tỉm cười như ma làm, nhà cháu ngứa mồm bảo hắn:
- Béo nhất nghề của "thầy" còn gì? Nghệ thuật càng khốn nạn, càng lạm phát, "bố mày càng vớ"... ?
Nó thôi cười, thoáng buồn, ăn vội...
Trên xới văn đàn, nhà cháu thuộc hạng "Vô tri bất mộ", nhưng thi thoảng cũng tò mò ngó xem mấy em "đa cấp - xâu píp - online - xâu hàng" thể hiện chất chát nghệ thuật chào mời thuốc kích dục đã đạt đến cảnh giới nào. Vì yêu đời đa sắc mầu nên đăng lại toàn văn bài mà nhà cháu cho là tự sự của lão, để Review ạ... ! Hình thì chôm mạng cho nhanh ạ... ! :



--------------------------
LỖ THỦNG THỜI GIAN
--------------------------
Nhiều khi hắn thấy dương vật hắn đang ở Sàigòn,
Đầu hắn ở Hà Nội
Và tay chân thì rơi rụng đâu đó ở Sóc Trăng
Buổi sáng ở miền Trung, trưa ở miền Nam,
Chiều ở miền Bắc, tối ở miền Tây
Ly cà phê nhìn ra tháp Rùa đắng như máu hắn
Cơn điên rồ chùa Mã Tộc, ngày tháng bạc Kênh Xáng
Những người đàn bà Miên, ôi vóc dáng màu da muộn phiền biết bao nhiêu!
Những sợi khói như những cái thòng lọng dụ hắn treo cổ
Nhiều khi trong mơ thấy mình đã chết. Xác thối, diều cắt quạ tha. Hắn khoái trá cho điều ấy!
Linh hồn hắn treo đâu đó trên một cọng lông háng của em gái Hải Phòng làm điếm ở Trung Quốc
Lảm nhảm ở Vĩnh Long, bợ đít ở Cần Thơ, dạng háng ở Cà Mau,
Cạo mặt ở Bạc Liêu, quắn như điên ở Hà Khẩu, động cỡn ở Sa Pa, say ở Lào Cai
Miệng còn kêu Đặng Thiều Quang, hãy chết đi Quang!
Chửi rủa ở Huế, cúng bái ở Quảng Bình, bắc cặc đái ở Mỹ Sơn và đi ỉa ở Hội An
Đụ trên sông Thu và bú lồn trên sông Hương
Khạc nhổ trên sông Gianh, rượt đuổi chém nhau trên sông Hàn
Khinh bỉ nòi Việt trên sông Hồng, miệt thị giống Hoa trên sông Nậm Thị
Hắn cắt mọi khoanh đời dấu vào tác phẩm
Những suy nghĩ non tơ đã kịp mọc tóc trong hộp sọ rắn như đá của hắn
Bản chất hắn là Cộng sản, là Cộng sản!
Hắn cười cợt méo mó như một lỗ thủng của lịch sử
Hoảng loạn và kinh sợ khi hắn phát hiện ra mình vẫn sống mà làm việc với những xác chết
Đi đứng ngoằn nghèo như ma trơi, linh hồn quỉ nhập tràng luôn dụ khị hắn làm những trò mê cuồng và quái đản
Hắn muốn làm tình với Nguyễn Thị Thu Huệ - Hắn tàn bạo điều đó
Hắn muốn hiếp Lê Thị Mỹ Ý - Hắn thèm muốn điều đó
Hắn không nứng trước Phan Thị Vàng Anh - Hắn khẳng định điều đó
Hắn yêu Ly Hoàng Ly – Hắn mãi tôn thờ điều đó
Hắn sợ hãi lỗ nẻ của Vi Thùy Linh - Hắn khiếp hãi điều đó
Nhân loại chui ra từ háng - Hắn quả quyết điều đó
Dân tộc Việt là một dân tộc mê lồn - Hắn xác tín điều đó
Nhưng khi hắn cần dương vật thì hắn biết bỏ quên ở Sài gòn
Hắn cần đầu thì mới hay vứt ở Hà Nội
Hắn cần khua khoắng chân tay thì đã rụng rơi đâu đó ở Cà Mau
Trong giấc mơ hắn không rõ hắn đã nói điều gì với Bạc Liêu, Sóc Trăng, An Giang
Dạng háng! Hãy dạng háng!
Hắn kêu lên với những tiếng của lỗ đít