Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

THẤU CẢM... !

Cánh cổng trường khép lại.
Sau khoảng mươi phút thì chỉ còn lác đác vài ông (bố sĩ tử) vì nhà xa điểm thi nên ngồi lại, trà đá, đăm chiêu với bọn (sinh viên làm tình nguyện hết mình)... !
- Đề thi văn sáng nay dễ quá các bác ạ...! Thằng nào mà đã biết (rình) trộm bạn gái tắm thì ăn đủ điểm với bài thơ "Đất Nước" của ông Nguyễn Khoa Điềm... : - Nhà cháu "chém" vu vơ như thế là mong xua đi cái oi bức nặng nề chứ chẳng có ý gì.
Thế là anh bạn ngồi đối diện cùng bàn có dáng người khắc khổ "bắt sóng"... Qua vài câu xã giao, anh ấy tâm sự rầu rầu:
"Cháu gái nhà em đang học ĐH Y Thái Bình năm thứ 2, năm nay về thi lại vào Học Viện Quân Y, nếu không đỗ, chắc phải cho nó nghỉ, học nghề khác vì hai vợ chồng em làm nông nghiệp, không đủ khả năng cấp kinh phí cho con 3 năm học đa khoa cuối cùng chứ chưa tính đến chuyện theo đuổi chuyên khoa và "chạy" việc cho cháu khi ra trường..."
Thoáng ngỡ ngàng, thấy tâm hồn xao xuyến trong một viễn cảnh xa xăm đâu đó và mình đã thầm cầu nguyện cho con bé cách riêng rồi động viên xã giao anh ấy mấy câu mà nhủ lòng rằng "tại sao mình không có khả năng nhìn thế giới bằng con mắt của người khác? cũng như không thể hiểu được trọn vẹn suy nghĩ của một ai đó như cái ông Đặng Hoàng Giang"thấu cảm" khơi lòng "trắc ẩn" với hoàn cảnh của anh ấy thế nhỉ... ?" 

Rồi chuyện phiếm nhạt dần theo ly trà đá, lục cái đề thi văn của con trai ra xem lại cho giết thời gian... Thế là lại tự trách mình vì đã bị "MẪN CẢM" với một số đồ hải sản ngót chục năm nay, cứ ăn vào là mề đay nó nổi, nhiều lần còn tụt cả huyết áp, suýt chết mà sao vẫn chưa thể nào "ĐỌC ĐƯỢC TÂM TRÍ VÀ TÂM HỒN CỦA NGƯỜI KHÁC" là thế chó nào vậy... ?